Tảo Tình theo đuổi người ta khá có kỹ xảo, cô hiểu được lạt mềm buộc chặt, cũng hiểu được gãi đúng chỗ ngứa, có thể dùng tới đều lấy ra hết, còn có thể nhiệt tình đến mức làm người ta chống đỡ không nỗi, còn thường xuyên xuất hiện tạo cảm giác tồn tại, những cái đó đều là mánh khóe của cô.
Nhìn thấy Lý Bình Xuyên ở trên bài thi có dấu vết vẽ lệch.
Phản ứng đầu tiên của anh là lấy cục tẩy lau đi, mà không phải đối với người ngoài cửa chào hỏi, Tảo Tình đã sớm biết, anh là một người nhạt nhẽo.
Cũng là người dễ dàng đỏ mặt.
Đều rất hiếm thấy.
Chuông vào lớp vang lên, cô ngồi ở trong lớp học, tất cả mọi người đều học, chỉ có cô, còn đang nhớ lại lỗ tai phiếm hồng của Lý Bình Xuyên, điều này khiến cho người ta có cảm giác nóng phỏng tay.
Cô nghĩ thầm, chính mình đã nhặt được bảo bối rồi.
Cho nên phải nhanh chóng xuống tay.
Biết bạn cùng bàn của Lý Bình Xuyên là một tên tiểu béo thích ăn đồ ăn vặt, ngày hôm sau Tảo Tình liền từ trong nhà ôm một đống lớn đồ ăn vặt đem đi, nhân lúc còn sớm giáo viên còn không có tới, lén lút chạy tới.
Lúc cô lại lần nữa xuất hiện ở cửa sổ, sự kinh ngạc của Lý Bình Xuyên đã giảm đi một chút.
Ít nhất không có giống như ngày hôm qua bị dọa đến bút cũng cầm không được.
Cách cửa sổ, bên trong rất ồn ào, vừa ăn sáng vừa chép bài tập đều có, cô dù muốn nói chuyện, anh cũng không nghe thấy.
Tảo Tình ý đồ xấu rất nhiều, nghĩ nghĩ, ở trên cửa kính hà hơi hai cái, một vệt sương trắng xuất hiện ở trên cửa, giới hạn phạm vi mơ hồ, cô là muốn viết chữ, nhưng khi ngón tay chạm vào, có chút lạnh, tư duy tê liệt.
Trong vòng vài giây, cô vậy mà ma xui quỷ khiến mà ở trên đấy vẽ hình trái tim.
Còn đem chỗ trống lấp đầy.
Đôi mắt Tảo Tình ấn vào hình đấy, đơn thuần như vậy, nhưng sự đơn thuần lại mang theo mục đích.
Cô gõ gõ cửa sổ, giọng nói trong trẻo dẫn tới Lý Bình Xuyên không thể không nhìn qua.
Trái tim được vẽ trong màn sương đối với anh mà nói như là thứ đồ phi lễ chớ nhìn, ánh mắt anh lướt nhanh rồi nhanh chóng rời đi, lúc cúi đầu, đúng lúc khiến Tảo Tình thấy được cái ót mượt mà của anh.
Đặc biệt sờ tốt.
Cô ở trong lòng nhắc mãi.
Đơn phương mà cùng Lý Bình Xuyên tán tỉnh, tiểu béo bạn cùng bàn của anh cũng vừa vặn đuổi tới, bị Tảo Tình bắt được, bị một hồi tai bay vạ gió.
Tảo Tình bắt gặp anh ta ở cầu thang, anh ta lo lắng mà nuốt từng ngụm nước miếng, đỡ mắt kính, không biết làm sao.
"...Cô, cô làm gì vậy?"
Tảo Tình tươi cười khiến anh ta bất an cực kỳ.
Nhưng cô thật không có ác ý, "Mượn một chút thời gian của anh được không? Hỏi chút chuyện."
Tiểu béo đặc biệt muốn chạy.
Nhưng Tảo Tình đáp lại anh ta một túi đồ ăn vặt to đùng, cơ bản đều là nhập khẩu, mấy loại này anh ta muốn ăn đều phải tốn tiền mua.
Lúc này, cô cũng đâu có đáng ghét lắm, ngược lại rất bình dị gần gũi.
"Cô muốn hỏi cái gì?"
Tảo Tình cười cười, một nụ cười mê hoặc, "Tớ hỏi anh, Lý Bình Xuyên có bạn gái chưa?"
Câu hỏi này cô đã hỏi qua rất nhiều người.
Nhưng những người đó căn bản cùng anh không quen biết, chính là biết anh là học sinh giỏi, để không xúc phạm đến vấn đề đạo đức, cô vẫn nên hỏi những người bên cạnh anh có thể yên tâm hơn.
Đáp án của tiểu béo cũng rất làm cô vừa lòng, "Không... Không có."
Tảo Tình càng vui vẻ, "Vậy anh ấy cũng không thích ai sao?"
Tiểu béo: "Không."
Muốn nói Lý Bình Xuyên thích cái gì, đó chính là học tập, không biết ngày đêm mà học tập làm đề, mới là cội nguồn vui vẻ của anh.
Tảo Tình lại hỏi: "Vậy có người thích anh ấy không?"
Tiểu béo chần chờ một giây, rất thong thả mà giơ lên tay, chỉ chỉ cô, "Cô... cô đó."
Tiểu béo này, có thể nói biết điều hơn so với Lý Bình Xuyên.
Tảo Tình rất thưởng thức anh ta, vỗ vỗ vai anh ta, không màng ý nguyện của anh ta mà mạnh mẽ đem anh ta nạp vào doanh địa chính mình, "Anh rất thông minh, tôi tuyên bố, về sau anh chính là gián điệp tôi phái đi."
Tiểu béo run sợ, run run rẩy rẩy, "Cô muốn làm gì?"
"Nhìn không ra sao? Theo đổi bạn cùng bàn của anh đó."
Anh ta thật không nhìn ra, anh ta chính là thuận miệng nói ra, còn tưởng rằng Tảo Tình là đang trêu chọc Lý Bình Xuyên, suy cho cùng thanh danh của cô thật sự không tốt lắm, nghe nói cùng rất nhiều người dây dưa không rõ.
"Cô không phải có bạn trai rồi sao?"
Đây là sự mạnh mẽ cuối cùng của tiểu béo, miễn cho Lý Bình Xuyên bởi vì Tảo Tình là học sinh hư mà bị ức hiếp, anh ta cũng không thể bởi vì chút đồ ăn vặt này liền bán đứng bạn cùng bàn.
Nhưng Tảo Tình lại tự nhận mình rất trong sạch.
"Không có, đã sớm không có, tôi vẫn là có giới hạn cuối cùng dành cho mình."
*
Không bao lâu.
Lý Bình Xuyên liền phát hiện có chỗ nào đó không đúng.
Hành tung của anh giống như là bị Tảo Tình nắm giữ, mặc kệ đi đến nơi nào, đều có thể thấy cô.
Ở nhà ăn ăn cơm.
Cô cũng sẽ ngồi lại đây, gọi vài món ăn mặn, chính mình không ăn, cứ để đó cho anh, lại săn sóc mà nói một câu: "Anh sao chỉ ăn có bấy nhiêu đây, ăn nhiều một chút."
Lý Bình Xuyên cùng cô căn bản không thân thiết.
Chưa nói tới phản cảm, lại là có chút mâu thuẫn, kế hoạch của anh, cuộc sống bình yên như nước, đều bị Tảo Tình làm rối lên hết.
Mới đầu anh rất trầm mặc.
Trầm mặc đến một câu cũng không cùng cô nói.
Nếu không phải nghe qua lời xin lỗi của anh, Tảo Tình chắc sẽ cho rằng anh là người câm.
Nghe được anh giờ ngọ (11h đến 13h) muốn đi văn phòng giáo viên lấy nước ấm.
Tảo Tình đến trước hai mươi phút canh giữ ở đó, cái ly là cô mới mua, cô còn chưa điên tới mức lấy ly mình đã dùng qua đưa cho anh.
Nhìn thấy Lý Bình Xuyên qua đây.
Cô cười ha ha mà vẫy tay, kéo dài đoạn đường đi qua của anh.
Trong trường học không ai dám giống cô to gan như vậy, công khai chặn người trước cửa văn phòng của giáo viên, đến hôm nay, sự nhiệt tình của cô đã duy trì gần một tháng, đến lúc phản ứng lại, bản thân Tảo Tình có chút kinh ngạc.
Cô cùng người khác yêu đương, lâu nhất cũng chưa tới nữa tháng.
Lý Bình Xuyên là khối xương cốt khó gặm, nhưng gặm được rồi, cũng rất có hương vị.
Cô đem ly nước đưa cho anh, là ly trong suốt, trên nắp có một chút màu lam, còn đính thêm trang sức, là cô cố ý mua, nước gợn từng cái đong đưa, thanh thấu trong suốt.
"Cái này cho anh, về sau đừng tới nơi này lấy nước nữa, máy lọc nước trong lớp em không có hư, em lấy cho anh."
Lý Bình Xuyên từ lúc ấy đã cao hơn cô nửa cái đầu.
Anh không phải kiểu người phát dục muộn.
Ngày đó đeo kính, hơi thở trên khuôn mặt thư sinh đều khắc ở trên mặt, trời đã vào thu, có chút lạnh, trên người anh mặc chiếc áo len màu xám trong bộ đồng phục học sinh, có một đoạn cổ tay lộ ra.
Nhìn vào ly nước, như đang nhìn kỹ xem bên trong có độc hay không.
Sau khi nhìn kỹ, cũng không nói lời nào, nghiêng người muốn đi.
Tảo Tình lại chặn, anh qua trái, cô cũng trái, anh qua phải, cô cũng thế, giống như rơi vào ngõ cụt.
Anh cuối cùng đứng bất động.
Tảo Tình cũng không muốn lúng ta lúng túng như vậy, liền nói: "Ngày đó em ở chỗ này đụng phải anh, coi như bồi thường đi."
Lý Bình Xuyên có nề nếp mà thuật lại chân tướng.
"Là tôi đụng phải cô."
"Vậy anh bồi thường cho em thế nào?"
Cô thật sự rất giỏi trong việc dựa theo đó mà leo lên.
Khiến Lý Bình Xuyên nghẹn họng, mặt lộ vẻ khó xử, cô lại tự hỏi tự trả lời, "Lấy thân báo đáp là được rồi, em đều đã theo đuổi anh lâu như vậy, anh chừng nào thì có thể thông suốt vậy."
Anh cho rằng thái độ của bản thân đã đủ rõ ràng.
Nhưng Tảo Tình chỉ muốn nhìn thấy cái mà mình muốn thấy.
Lý Bình Xuyên không muốn cùng cô dây dưa vấn đề này ở đây, "Có thể để tôi đi vào không? Tôi còn phải uống thuốc."
"Hả?" Tảo Tình lộ ra sự lo lắng, "Anh bị bệnh sao, nghiêm trọng không? Muốn gọi xe cứu thương không, để em sờ thử."
Cô quá muốn sờ anh.
Nâng lên tay rồi lại bị anh né tránh.
"Nước của em cũng là nước, không có độc."
Cô giải thích, Lý Bình Xuyên lại rất cố chấp, vốn dĩ bị cô theo đuôi, cũng đã rất dễ làm người khác chú ý, ở sau lưng ám chỉ bọn họ đang yêu đương cũng không ít, anh không thích bị nói như vậy, nếu cầm ly nước của cô, chính là chứng thực chuyện này.
Anh còn chưa ngốc tới độ nhảy vào cái hố này.
Bọn họ giằng co bị thầy cô đánh gãy.
Loại chuyện này, thầy cô nghe được tiếng gió là nhiều nhất.
Lý Bình Xuyên bị mang vào văn phòng, Tảo Tình chỉ có thể bị la rầy từ giáo viên chủ nhiệm.
Lý Bình Xuyên là học sinh giỏi.
Cô cho rằng thầy cô đều yêu thích học sinh, coi như dạy dỗ đi, cũng là vẻ mặt ôn hoà.
Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.
Nguyên nhân chính là vì anh là học sinh giỏi, nên sẽ bị đối xử nghiêm khắc hơn..
Mà loại học sinh hư như cô, thầy cô cơ bản đã từ bỏ, dạy dỗ cũng miễn luôn.
Thứ sáu tan học.
Tảo Tình theo thường lệ đi theo phía sau Lý Bình Xuyên, nói một vài câu râu ria vô nghĩa, anh có nghe vào không thì cô không biết, nhưng cô nguyện ý nói, thậm chí không cần phải đáp lại nhiều lần.
Trên con đường hướng ra bến xe giao thông công cộng, đều là học sinh cùng trường, có quen biết, có không quen biết, ngẫu nhiên đi qua bên người bọn họ, hầu hết sẽ quay đầu lại xác nhận một chút.
Thấy rõ ràng bọn họ.
Lại sẽ kinh ngạc mà hướng về phía tai của bạn họ bên cạnh, âm thầm nói gì đó.
Tảo Tình không tim không phổi, trước nay đều không để ý cái này.
Lý Bình Xuyên ban đầu cũng là không thèm để ý, nhưng thời gian lâu dần, quả thực phải làm chút gì đó.
Anh bỗng nhiên dừng chân.
Làm Tảo Tình chuẩn bị không kịp, lui về sau vài bước, ngửa đầu nhìn mặt anh, bình bình tĩnh tĩnh giống nhau, lạnh lùng giống nhau, mang theo sự lạnh lùng nói ra một cậu, "Cô có thể đừng đi theo tôi được không."
Một người tốt như anh, bị làm phiền cũng chưa từng nói qua những lời khó nghe, chẳng qua là để bảo vệ lòng tự trọng của con gái.
Tảo Tình liếm liếm môi, có chút ủy khuất, "Làm sao vậy?"
"Tôi không thích bị người khác đi theo." Anh nói ra rất rõ ràng, nhưng ánh mắt lại đang né tránh, không muốn tiếp nhận ánh mắt thất vọng hoặc tổn thương của Tảo Tình.
Cô lại không yếu đuối như vậy.
Ngược lại có chút cưỡng từ đoạt lí, đi xa vài bước, nói: "Em tránh xa một chút, không tính đi theo chứ?"
Giọng nói có chút lớn, ánh mắt của rất nhiều người xung quanh đều phóng tới, làm lưng Lý Bình Xuyên như kim chích, hiếm khi nói lời nặng nề, "Cô sao rảnh như vậy chứ."
Lời nói thốt ra từ đầu lưỡi, giống như một hạt châu không có cách nào điều khiển được phương hướng. Anh muốn rút lại, nhưng hạt châu đã lăn xa.
Lúc Tảo Tình nhận được, nó là một viên đạn, có chút đau.
Nhưng cái đó, đều là suy đoán của Lý Bình Xuyên mà thôi.
Tảo Tình căn bản không thích anh như vậy, như thế nào sẽ đau.
Lúc anh muốn xin lỗi, cô đã hòa mình vào đám học sinh, tìm không thấy bóng dáng.
Thở dài, Lý Bình Xuyên tiếp tục hướng về bến xe mà đi, nghĩ thầm thứ hai lại xin lỗi cô, nếu thứ hai cô còn tới.
Thời điểm cách bến xe khoảng hai ba bước.
Bờ vai của anh lại bị vỗ vỗ, lực độ rất nhẹ, giống như sợ làm phiền đến anh, ánh mắt htuaanj theo nhìn vào, là hai hộp kẹo mềm, đường viền như những viên kẹo đường, thật đẹp mắt.
Tảo Tình hàm chứa như có như không lời xin lỗi, "Ăn chút đường đi, ăn xong sẽ không chê em 'rảnh' nữa, thật ra em cũng rất ngọt."
Nụ cười của cô không đơn giản như vậy, có chút giống bài trừ.
Sau khi đem đường nhét vào trong tay Lý Bình Xuyên, cô mới lui ra sau vài bước, vẫy vẫy tay, "Em đi trước đây, vì theo đuổi anh, em còn rất nhiều bài tập chưa làm, sau này sẽ không quá rảnh nữa, cúi chào."
Tảo Tình không gạt người.
Thứ tư trong tuần, cô quả thật không quá rảnh, cũng sẽ không suốt ngày theo đuôi Lý Bình Xuyên, nhà ăn cũng không tới, trên lớp cũng sẽ không ghé vào bên ngoài cửa sổ nhìn anh, anh đã sớm không còn ngồi ở chỗ gần cửa sổ nữa rồi, nhưng vẫn thỉnh thoảng sẽ nhìn ra, sợ bỏ lỡ cái gì.
Làm tiểu béo cũng bắt đầu oán giận không có đồ ăn vặt để ăn.
Hai mươi mốt ngày, đây là thời gian tốt để dưỡng thành một thói quen, lại theo bản năng đi tìm thân ảnh Tảo Tình, này có thể coi là thói quen không tốt, Lý Bình Xuyên không rõ lắm, nhưng anh tin, chính mình là bị quấy nhiễu.
Liên tục năm ngày, Tảo Tình đều không xuất hiện, Lý Bình Xuyên có dự cảm, cô đã từ bỏ.
Thứ sáu tan học đi ra khỏi khuôn viên trường, anh lẫn vào đám đông, tai anh đang nghe tiếng anh, nghe rất chuyên tâm, tận lực không cho chính mình nhớ tới thứ sáu tuần trước ở chỗ này phát sinh chuyện gì.
Nhưng đi chưa được mấy bước.
Tảo Tình liền xông vào trong tầm mắt.
Một tuần không thấy, cô không mập cũng không ốm, khuôn mặt trắng lên một chút, khi cô nhón chân vẫy tay với anh, càng xinh đẹp.
Lý Bình Xuyên tháo tai nghe, người có chút hoảng hốt, niềm vui sướng khi mất mà tìm lại được đã được giấu đi trong nhịp tim đập rộn ràng, xung quanh nhiều người như vậy, anh chỉ nhìn thấy mỗi cô.
Có lẽ chính anh cũng chưa phát hiện.
Lần này là anh chủ động đi về hướng Tảo Tình, đến bước chân cũng nhanh hơn một ít, sợ cô biến mất.
Mùa thu nhiệt độ hay thay đổi, lại là phương nam, khi lạnh khi nóng, Tảo Tình trong tay cầm kem, ăn đã được một nửa, liếm liếm khóe miệng thơm ngọt, oán trách nói: "Làm hết đống bài tập bổ sung, mệt chết em rồi."
Hóa ra thật sự là đang làm bài tập bổ sung.
Lý Bình Xuyên một đường lên xuống phập phồng, sự chuyển biến khi nãy, anh là sẽ không hé răng, lần này lại nói, "Cô không cho người khác giúp cô làm?"
Anh nhớ trong lớp học sinh hư thích nhất ức hiếp bạn học khác nhờ giúp làm bài tập.
Tảo Tình lại không phải loại học sinh hư này.
Trong lời nói còn có chút kiêu ngạo, "Bài tập bản thân đương nhiên phải để bản thân làm rồi, để cho người khác làm giúp học phí không phải mất trắng rồi sao?"
Dừng một chút.
Cô lại nói: "Theo đuổi người mình thích chắc chắn cũng phải tự mình theo đuổi, đáng tiếc anh quá khó theo đuổi, nếu ở trường có người dạy cách theo đuổi Lý Bình Xuyên, em chắc chắn sẽ là người đầu tiên..."
Cô nói còn chưa hết, Lý Bình Xuyên cụp mắt xuống, giọng nói nhè nhẹ, đột nhiên đánh gãy, "Không khó theo đuổi."
Giọng nói quá nhỏ.
Nhỏ đến mức chìm trong những tiếng ồn ào.
Tảo Tình lại nghe thấy, người có chút sửng sờ, dừng vài bước, lại chạy lên, nghiêng đầu nhìn anh, "Anh mới nói gì?"
Anh lại không thừa nhận, "Không có gì."
"Em đã nghe thấy rồi!" Cô giống cái loa, la một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng lại, thổi tới bên tai Lý Bình Xuyên, rất mềm mại rất ôn nhu, "Anh rất dễ theo đuổi, đây là bí mật, em sẽ không nói cho người khác."