Thịnh Thế Kiều Y

Chương 108: Muốn Che Giấu Điều Gì




MUỐN CHE GIẤU ĐIỀU GÌ

Trán Phúc bá toát mồ hôi. Không ngờ tiểu thư tin tưởng Thạch Dân Uy như vậy, dù sao thì sáu năm nay, đừng nói là đọc sách, ngay cả việc no bụng thôi đã là một vấn đề lớn đối với hắn ta.

"Tiểu thư đợi một lát, lão nô đi ngay."

Chỉ một lát sau, Thạch Dân Uy mặc một bộ đồ màu đỏ đã đứng trước mặt Thanh Hoàn.

Hắn ta không mở miệng nói chuyện luôn, mà là khấu đầu ba cái với Thanh Hoàn, sau đó ngồi xuống phía đối diện cô.

Thanh Hoàn thấy hắn ta hành xử một cách đúng mực như vậy thì trong lòng cũng hơi tán thưởng.

"Nghe nói Thạch công tử muốn làm phụ tá của ta?"

Thạch Dân Uy nói đầy kiên định: "Đúng vậy."

"Sở trường của Thạch công tử là gì?"

"Ta không có sở trường, chỉ có kiến thức mà thôi."

"Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý sao?"

"Cũng không phải, ta chỉ đi theo tiên phụ đọc được vài cuốn sách mà thôi."

Đã biết khiêm nhường, rất có tiến bộ. Thanh Hoàn bình tĩnh hỏi tiếp: "Thạch công tử nghĩ thế sự hiện nay như thế nào?"

"Nhìn qua có vẻ quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, nhưng thực tế lại là nguy cơ tứ phía." Thạch Dân Uy vuốt mấy sợi râu mọc lưa thưa dưới cằm, thản nhiên đáp lại.

"Nguy cơ nằm ở đâu?" Thanh Hoàn hỏi tiếp.

"Nguy cơ ở bên ngoài và cả bên trong."

"Ngoài thì như thế nào, trong thì như thế nào."

"Bên ngoài, phía Tây có Tây Hạ, phía Bắc có Đột Quyết, hai tiểu quốc này giống như hổ rình mồi. Trong quân đội thì kể từ khi Thịnh gia bị lật đổ, không có người nào dùng được nữa, tất cả đều là một đám thùng cơm."

Thanh Hoàn kinh ngạc, không ngờ hắn ta lại nói một cách thẳng thừng như vậy.

"Bên trong thì phế Thái tử, giết trung thần. Mầm tai họa gieo xuống từ sáu năm trước, giờ đã mọc lên, khiến các vương gia đều dòm ngó ngai vàng. Mà Hoàng đế đang dần dần già đi, chỉ lo chuyện tu đạo."

Người già đi rồi, cũng có nghĩa là dần dần lực bất tòng tâm với quyền lực. Chỉ vùi đầu vào việc tu đạo, cũng có nghĩa là không còn màng đến chính sự. Các vương gia dòm ngó ngai vàng, cũng có nghĩa là ai mạnh nhất thì người đó có thể đăng cơ.

Thanh Hoàn cố gắng kiềm chế sự chấn động trong lòng, bình tĩnh hỏi tiếp: "Theo Thạch công tử thì ai có nhiều phần thắng?"

Thạch Dân Uy lắc đầu, "Thiên đạo vô thường, Dân Uy không có cách nào nhìn được thiên cơ. Nhưng theo tình hình trước mắt thì chỉ có Thụy vương, Hiền vương có năng lực này. Nhưng…"

"Nhưng... thế nào?"

"Nhưng, trong phúc có họa, trong họa có phúc. Hai người đó đều có mẫu tộc quyền thế to lớn, về sau ngoại thích chuyên quyền, vậy chính là họa. Cần phải xem vị ngồi trên hoàng vị kia lựa chọn như thế nào." Trong đôi mắt Thạch Dân Uy đầy khổ sở, giọng nói thê lương.

Thanh Hoàn mấp máy môi, nhưng rồi cũng không nói gì, chỉ yên lặng chờ hắn ta có thể ổn định lại tâm tình. Người này quả thật có tài năng thật sự, chỉ dựa vào những lời mà hắn vừa nói cũng đã đủ để chứng minh, hắn có cái nhìn rất rõ ràng về thế sự.

Thạch Dân Uy nói: "Mấy ngày nay ta nghiên cứu sử sách, đột nhiên phát hiện một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Người làm đại sự muốn thành công thì phải hội tụ đủ ba yếu tố: thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một cũng không được. Tuy ta đi ăn xin để sống, nhưng thường nghe dân gian bàn luận về hai vị vương gia, trong đó khen ngợi thì ít mà chê bai thì nhiều, có thể thấy đức hạnh không đủ."

Chưa từng có ai nói với Thanh Hoàn về thế sự như vậy, cô nghe vô cùng hứng thú.

"Càng nghĩ không ra chính là, bách tính đánh giá rất cao về vị Thái tử trước."

Thanh Hoàn kinh ngạc liền hỏi: "Tại sao vậy?"

Thạch Dân Uy nói: "Điều này là do Tiên Hoàng hậu."

Tiên Hoàng hậu? Thanh Hoàn cố gắng nhớ lại, cô đi theo tổ phụ vào cung mấy lần, nhưng chưa từng được gặp Hoàng hậu. Cô chỉ biết rằng, Hoàng hậu hiền lương thục đức, là tấm gương cho nữ tử trong toàn thiên hạ, và rất được người đời kính trọng.

Thạch Dân Uy không biết những điều mà Thanh Hoàn đang nghĩ, chỉ nói tiếp:

"Tiên Hoàng hậu là người rất nhân từ, đối đãi cực kì hòa nhã với người khác. Năm Bảo Khánh thứ mười chín, ngoại thành xảy ra một trận tuyết lở lớn, bách tính than khóc, Hoàng hậu ra lệnh phủ Định Quốc công phân phát lương thực cứu nạn, còn bản thân thì làm gương, không mặc phục trang xa hoa, không đeo trang sức, nhằm tiết kiệm ngân sách. Bách tính cảm động vạn phần. Thậm chí có người còn lập bia sống cho Hoàng hậu ở trong nhà mình. Ta nhớ rất rõ việc này."

Đường đường là Hoàng hậu của một nước, không lo tranh sủng mà lại đi lo lắng, quan tâm bách tính, quả thật rất khó có được. Thanh Hoàn nhớ rằng, tổ phụ rất kính trọng Tiên Hoàng hậu, và giờ thì cô đã hiểu tại sao cho đến lúc chết, tổ phụ vẫn ủng hộ Thái tử.

"Chính vì những nghĩa cử cao đẹp của Tiên Hoàng hậu đã tạo nên cơ sở khiến cho bách tính vô cùng kính trọng Thái tử. Ta nhớ sáu năm trước, lúc Thái tử bị phế, rất nhiều bách tính đã ra đường kêu oan cho Thái tử." Thạch Dân Uy cảm khái.

Vành mắt Thanh Hoàn phiếm hồng, cô quay mặt qua một bên để che đi cảm xúc trong mắt, sau rồi mới hỏi câu hỏi mà bản thân đã ẩn giấu trong lòng suốt sáu năm qua.

"Tại sao Thái tử lại bị phế?"

Từ trước đến nay, vấn đề Thái tử bị phế là điều cấm kị, bách tính cũng không dám bàn luận tới. Tiền Phúc đã đi điều tra rất nhiều lần, nhưng bởi vì lý do thân phận nên chỉ có thể tra được những lời đồn thổi trên phố phường, tuy nhiên lại không thể xem đó là thật.

Mấy năm nay, cô và mọi người đều ở Giang Nam, cách Kinh thành rất xa, cho nên không tiếp cận được những chuyện mấu chốt, chỉ có thể nghe ngóng được những chuyện râu ria.

Thạch Dân Uy run rẩy cả người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Hoàn, trong mắt không giấu được sự hoảng sợ.

"Xin lỗi tiểu thư, ta không biết."

Không biết? Thanh Hoàn chau mày. Sáu năm trước Thạch Dân Uy đã gần ba mươi, vậy mà chuyện quan trọng như vậy lại có thể không biết một chút gì.

Hơn nữa, Thạch Các Lão là Thái phó của Thái tử, lúc ở nhà không thể nào không bàn luận về việc Thái tử. Trước lúc Thạch Các Lão tự tử, chẳng lẽ ông ấy không hề dặn dò một câu nào sao?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Thanh Hoàn rất quả quyết. Trong đầu cô chợt lóe lên cái gì đó, cô nhìn sâu vào ánh mắt của Thạch Dân Uy, quan sát thật kỹ.

Ánh nến làm nổi bật lên đôi mắt sáng ngời, con ngươi đen nhánh mà sâu hun hút, bình tĩnh như nước hồ của cô.

Bị đôi mắt như vậy quan sát, Thạch Dân Uy ngại ngùng quay mặt đi.

Thanh Hoàn dịu dàng nói: "Thạch công tử là người thông làu kinh sử, hoàn toàn có thừa khả năng để làm Tây tịch (để chỉ khách khứa hoặc gia sư) cho nhà giàu có. Nhưng thực tế, công tử lại chỉ đi ăn xin để sống qua ngày, không biết là vì không màng phú quý hay là có ý gì khác? Huống hồ, dù tình huynh đệ có bạc bẽo đi nữa, cũng không đến nỗi không cung cấp nổi một bữa cơm no. Ngươi lưu lạc ở bên ngoài như vậy, ngược lại sẽ chỉ làm mất mặt của Thạch gia."

Thạch Dân Uy ngơ ngác nhìn cô, không thốt ra được nửa câu.

Thanh Hoàn cũng không định bỏ qua.

"Hoặc là, Thạch công tử đang muốn che giấu điều gì?"

Một câu nói kinh động lòng người, khiến Thạch Dân Uy hoảng hốt đến tái mặt ngay lập tức, người hắn run như cầy sấy.

"Rốt… rốt… cuộc ngươi là tiểu thư nhà ai?"

Thanh Hoàn híp mắt lại, cười giễu cợt: "Ta là Lục tiểu thư, con gái chính thất của nhị phòng Cố gia ở Giang Nam, mẫu thân ta họ Tiền, là con gái thứ hai của Tiền Tông Phương."

"Tiền... Tiền... ngươi là người của Tiền gia…"

Thạch Dân Uy liên tục lùi về phía sau, cơ thể run lẩy bẩy. Chẳng trách hắn ta lại thấy Tiền Phúc rất quen mặt, chẳng trách bọn họ lại giúp đỡ hắn ta như vậy.

Thì ra, thì ra là như vậy.

Quan hệ giữa Tiền gia và Thạch gia, bắt nguồn từ Tiên Hoàng hậu.

Tiền Tông Phương là Thái y ngự dụng của Tiên hậu, Thạch Các Lão thì được Hoàng hậu khâm điểm làm Thái phó của Thái tử. Hai người thường xuyên vào diện kiến Hoàng hậu, cho nên quen biết rồi tương giao là chuyện rất dễ dàng.

Cũng vì vậy mà người của Thạch gia bị bệnh gì đều mời Tiền Tông Phương đến chẩn mạch, quan hệ hai nhà sao có thể không tốt.

Thanh Hoàn không giấu giếm mà tiết lộ bí mật cho hắn ta. Hắn ta có tài, và cô muốn trọng dụng, vậy việc đầu tiên là phải thiết lập mối quan hệ, cho nên cô mới thẳng thắn về thân phận của mình.

Đương nhiên, nếu thông qua hắn ta mà có thể biết được càng nhiều bí mật của năm đó thì Thanh Hoàn cô cầu còn không được.

Thạch Dân Uy chưa nói lời nào, gương mặt vẫn trắng bệch, trong lòng thì càng lúc càng đau khổ đến cực điểm, ánh mắt nhìn Thanh Hoàn chòng chọc, không chớp lấy một cái.

Thanh Hoàn biết hắn ta đang hoài nghi điều gì.

Tuổi còn nhỏ mà y thuật đã bất phàm, gia thế không hề tầm thường, bên cạnh còn có cả một nhóm người như vậy, Lục tiểu thư này đang muốn làm gì?

Ánh mắt Thanh Hoàn nghiêm lại, cô nói nhỏ: "Nhà ngoại tổ phụ của ta bị một trận hỏa hoạn đốt cháy sạch sẽ. Mẫu thân thì uống một chén rượu độc, đi xuống hoàng tuyền. Ta giả điên giả ngốc mấy năm nay, thật ra... là vì báo thù cho bọn họ." Hai từ báo thù vừa được nói ra, Thạch Dân Uy ngồi phịch xuống đất, trong mắt toàn là sự hoảng sợ.

Thanh Hoàn tiến lên một bước, nghiêm giọng: "Thạch Các Lão yêu thương ngươi như vậy, ông ấy vì Thái tử mà chết, Thạch gia lại sa sút đến bước đường này, lẽ nào ngươi không hận, không oán gì cả sao. Đường đường là con trai của Thái phó, vậy mà lại phải đi ăn xin để sống qua ngày, nhận đủ những ánh mắt lạnh nhạt của người đời, lẽ nào ngươi không muốn mình vang danh sao?"

Thạch Dân Uy bị cô bức đến mức không còn chỗ để lẩn tránh, không ngừng liều mạng lùi về phía sau, lắc đầu lia lịa nói: "Không muốn, ta không muốn, ta không hận, không oán, cũng không muốn vang danh gì cả."

"Không đúng, ngươi có hận. Nỗi hận có sẵn trong lòng ngươi, ngươi ở lại Kinh thành này, một là để không liên lụy đến người của Thạch gia, hai là muốn tìm cơ hội. Chỉ đáng tiếc, tính khí thư sinh của ngươi quá nặng nề, hơn nữa thời vận lại không tốt."

Giọng nói của Thanh Hoàn càng lúc càng lớn, như chèn ép lên cả lục phủ ngũ tạng của Thạch Dân Uy, ép cho những bí mật sâu thẳm nhất trong lòng hắn ta phải bật ra.

Hắn ta chán nản cúi đầu, lẩm bẩm: "Có hận thì sao, còn không phải cái gì cũng không làm được."

"Ngươi làm không được, không có nghĩa là người khác không thể làm được. Con người chỉ có một đời, không thể sống vô ích được."

Thanh Hoàn nói từng câu từng chữ: "Thạch công tử, ngươi không từng suy nghĩ thật kĩ sao? Ta là một đứa con gái chốn khuê phòng, tại sao lại phải tìm một phụ tá?"

Thạch Dân Uy ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt đục ngầu lộ ra một tia sáng.

"Thạch Dân Uy, hãy giúp ta, giúp ta bày kế sách, phân tích thời cục, quan trọng nhất là điều tra rõ ràng tất cả sự việc của sáu năm trước để tế bái những vong linh đã chết oan chết uổng."

Giọng nói của Thanh Hoàn đột nhiên rất nhẹ, rất dịu dàng, dịu dàng giống như một cơn gió khẽ lướt qua trái tim Thạch Dân Uy.

Sáu năm nay, hắn ta trà trộn khắp ngõ ngách, phố phường, không một khắc nào có thể quên được nét mặt đau thương của phụ thân vào đêm đó. Phụ thân chết rất thảm, đâm đầu vào cột, chết không nhắm mắt.

Một hồi lâu sau, hắn ta lồm cồm bò dậy, ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén, bí mật được chôn sâu tận đáy lòng đang được hắn ta dần dần bật mí.

"Thái tử bị phế là do âm mưu tạo phản."

Lời này vừa nói ra, Thanh Hoàn không khỏi hít một hơi. Tạo phản là tội không thể tha được, chẳng trách Hoàng đế lại nổi sát tâm.

Ánh mắt của Thanh Hoàn nhìn qua bén nhọn như băng châm, Thạch Dân Uy cười khổ.

Hắn ta nhớ rất rõ, đêm trước khi phụ thân chết, bầu trời rất âm u, không có một tia sáng.

Hắn ta đẩy cửa đi vào thư phòng của phụ thân thì thấy người đang ngồi buồn bã bên trong, không biết đã ngồi bao lâu.

Phụ thân nhìn thẳng vào hắn ta, nước mắt bỗng rơi xuống, khiến hắn ta rất hoảng hốt.

Phụ thân ra lệnh cho hắn ta quỳ xuống, trầm giọng nói: "Ta nhận ủy thác của Tiên Hoàng hậu dạy dỗ cho Thái tử. Nay học trò của mình gặp chuyện, người làm sư phụ khó tránh được tội lỗi. Có một vài chuyện, phụ thân muốn dặn dò con."

Trái tim của hắn chùng hẳn xuống, lúc này Thái tử vì mưu phản mà bị cấm túc, Thịnh gia bị giam vào ngục, lời này của phụ thân rõ ràng là thông báo cho hắn biết về quyết tâm phải chết của người. "Chuyện trong triều đường luôn thay đổi khôn lường. Cho nên mới có câu, thắng làm vua thua làm giặc, không thể oán trách ai cả. Nếu ngày mai ta không quay lại, con hãy đưa mẹ con rời khỏi Kinh thành, tìm một nơi an ổn mà sinh sống thật tự do tự tại."

Hắn ta không khỏi hoảng sợ, gọi lớn: "Phụ thân?"

Truyện convert hay : Đô Thị Tiểu Bảo An