Thịnh Thế Kiều Y

Chương 107: Quan Giám Trảm Là Hắn




QUAN GIÁM TRẢM LÀ HẮN

Tiếng chuông cảnh báo vang lên inh ỏi trong lòng Đông Nhi. Từ trước đến giờ tiểu thư luôn luôn giữ quy củ, mấy năm nay ở trong Cố phủ đều cẩn trọng từ lời nói đến việc làm. Cô ta chưa từng thấy tiểu thư nhà mình nhắc đến người đàn ông bên ngoài nào cả.

Cô ta ngẫm nghĩ rồi nói, "Nhìn dáng vẻ thì khá được, nhưng có hơi lạnh lùng, hơn nữa có vẻ người ta đánh giá không được hay lắm."

Đông Nhi còn chưa nói hết. Thất gia Tưởng phủ này không chỉ có tiếng xấu, phải nói là... Cũng không biết tại sao tiểu thư lại nhìn trúng người đó.

Ngô Nhạn Linh đanh mặt: "Đánh giá không tốt chỗ nào? Chẳng qua chỉ hơi ngang tàng, xấu xa mà thôi, nói không chừng sau này sẽ sửa đổi."

Đông Nhi vừa thấy vậy, sao còn dám nói tiếp nữa, vội nói sang chuyện khác: "Tiểu thư nói đúng ạ. Trời cũng không còn sớm nữa, tiểu thư nên nghỉ ngơi đi thôi."

Ngô Nhạn Linh không hề thấy buồn ngủ, chợt hứng chí hỏi: "Ngươi nói xem, tại sao hắn lại to gan đến mức dám đánh Ân Thế tử."

Đông Nhi thuận miệng đáp: "Còn không phải vì có Thọ vương chống lưng cho sao?"

"Đúng là một kẻ gan to bằng trời." Ngô Nhạn Linh lặng lẽ cảm thán một câu, trong ánh mắt lại dâng đầy yêu thích.

Đông Nhi sợ tiểu thư lại nói tiếp nên vội vàng thổi tắt nến.

Trong bóng tối, Ngô Nhạn Linh thấy một khuôn mặt dần hiện ngay trước mắt. Trên khuôn mặt tuấn tú đó có cả sự lạnh lùng, đôi mắt hơi xếch lên giống như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không đáng để hắn ta để ý tới.

Ngày hôm đó, khi cô ta đi vào Vọng Nguyệt Các tìm hoàng thúc nói chuyện, vừa đến cửa viện thì nghe được tiếng đàn trầm bổng vang lên từ bên trong.

Cô ta lần theo hướng âm thanh vọng tới, để rồi thấy được dưới gốc cây hoa quế trong viện, có một người con trai vận đồ xám đang ngồi đánh đàn. Dưới ánh trăng, gương mặt anh tuấn đó toát ra sự hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

Hắn vừa đàn vừa ngâm thơ, giọng ngâm trầm thấp nghe tựa như tiếng trống gõ. Cô ta đã nhìn đến ngây ngốc.

Thấy có người đến, ngón tay hắn ta chợt khựng lại, tiếng đàn cũng vì vậy mà ngừng theo. Hắn ta từ tốn ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào cô ta, cười nói: "Linh tiểu thư đến rồi!"

Không biết vì sao lúc đó, trái tim của Ngô Nhạn Linh cứ đập thình thịch, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến tận mang tai. Cô ta hoảng hốt chạy đi, từ đó về sau hình bóng đó đã khắc ghi trong tim.

Khi mẫu thân từ vương phủ trở lại đã nói, muốn gả cô ta vào Tưởng phủ. Ngoài mặt thì cô ta giả vờ thản nhiên nhưng thật ra trong thâm tâm lại vui mừng khôn xiết.

Hôm nay lại gặp được hắn ta. Lúc ấy, hắn ta vung quyền đánh nhau, tóc tai rối bù, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà mị. Mặc dù không ngừng văng tục, nhưng cô ta lại thật sự cảm thấy hắn ta anh dũng hơn người, đẹp không sao tả được. Cho dù là lời nói văng tục nhưng lọt vào tai lại khiến người ta thấy vô cùng êm tai.

Cô ta đứng lẫn trong đám người, bốn người con trai anh tuấn xuất chúng đang đánh nhau, nhưng đôi mắt cô chỉ nhìn đến hắn ta mà thôi.

Ngô Nhạn Linh trở người, trên gương mặt xinh đẹp nở rộ một nụ cười ngọt ngào, đồng thời lại có chút ngượng ngùng. Cô ta thật sự hi vọng mẫu thân có thể giúp mình được như ý nguyện.

Trong một khu viện vắng vẻ của Cố phủ, Hứa di nương nghiêng người, ngồi tựa trên ghế, nghe con gái kể về chuyện ở phủ Trấn Quốc công.

Lúc nghe con gái nói đến đoạn Thọ vương và Ân Thế tử đánh nhau, ánh mắt bà ta vụt sáng, vội vàng hỏi: "Ngoại hình, nhân phẩm của Ân Thế tử đó như thế nào, năm nay bao nhiêu tuổi, cưới vợ hay chưa?"

Cố Thanh Liên ngẫm nghĩ nói: "Nghe nói đã mười chín tuổi, vẫn chưa cưới vợ."

Đôi mắt của Hứa thị lại sáng thêm mấy phần, bà ta cười nói: "Ha ha, mười chín rồi mà vẫn chưa thành thân, vì sao lại vậy."

Cố Thanh Liên nói: "Người chị sinh đôi của hắn còn chưa có thành thân. Nói là không được cưới sớm, nếu không sẽ gặp tai họa."

Hứa thị nhìn khuôn mặt nhẵn mịn như ngọc của con gái mình, trong lòng thầm than nói: "Nếu con có thể lọt vào mắt hắn thì tốt rồi."

"Di nương nói bậy gì vậy, hắn có thân phận gì, con có thân phận gì, con làm thiếp cho hắn cũng không xứng." Cố Thanh Liên xấu hổ đỏ cả mặt.

Hứa thị nghe lời của con gái nói, sống mũi chợt chua xót: "Nếu con đầu thai vào bụng của một chính thất thì làm sao không xứng cho được. Có trách thì trách ông trời cho con đầu thai vào bụng của di nương."

"Di nương hà tất phải nói những lời này." Cố Thanh Liên nghe vậy thì không vui.

"Không nói, không nói nữa."

Hứa thị rơi nước mắt, nói sang chuyện khác: "Hôn sự của Nhị tiểu thư đã được quyết định, tiếp theo là đến lượt các con. Bản thân con cũng phải biết để tâm vào, đừng để việc gì cũng bị người ta chiếm phần trước."

"Di nương yên tâm, con cũng không phải là đứa ngốc."

"Con chính là một đứa ngốc."

Hứa di nương quở trách: "Cái tên lão Tam đó, con chỉ cần cư xử cho có thôi là được, tuyệt đối không được quá thật lòng thật dạ với nó. Cái tên đó à, một bụng xấu xa. Con nhìn xem, hôm nay con bị nó làm liên lụy rồi đấy."

Cố Thanh Liên vừa nghe vậy, cơn tức lại nổi lên.

"Mẫu thân yên tâm, con gái nhớ kỹ."

"Sau này nếu có cơ hội thì con nhớ năng tới chỗ của kẻ điên kia, xem thử có thể dỗ dành nó, thân thiết với nó hơn không. Kẻ điên đó bám được vào Tưởng phủ, sau này nhất định sẽ còn đến bên đó. Nếu con có thể đi cùng nó, mở mang tầm mắt, quen biết thêm nhiều phu nhân, tiểu thư thế gia, vậy cũng là một việc rất có lợi."

Cố Thanh Liên nhớ lại trước đây mình đã trêu chọc, giễu cợt đứa ngốc đó như thế nào, không khỏi xấu hổ nói ra: "Con gái ngại phải chường mặt tới đó lắm."

"Vì tiền đồ của bản thân thì có gì mà ngại ngùng. Con đó, phải học tập Lưu thị kia kìa, giữa ban ngày ban mặt mà ả còn dám chủ động dụ dỗ Nhị gia vào phòng rồi dùng kế gạo nấu thành cơm cơ mà."

"Di nương lại nói lung tung nữa rồi."

Cố Thanh Liên quở trách ngoài miệng nhưng trong lòng lại cảm thấy rất tán đồng.

"Tiểu thư, phía sau truyền tin đến, Lục tiểu thư đã tặng cả tráp đồ cho Nhị tiểu thư. Sau đó Nhị tiểu thư lập tức đi qua viện của Lục tiểu thư, ngồi một lúc lâu mới đi về."

Cố Thanh Vân tức giận ném khăn tay của mình xuống đất, hung hăng mắng chửi: "Ả Cố Thanh Hoàn này đúng là tốt số, ngay cả Ân Thế tử cũng đứng ra nói giúp cho nó."

Tiểu Nguyệt đâm chọc, "Đúng rồi đấy ạ."

"Rõ ràng là tiểu thư vì muốn tốt cho Cố phủ, sợ Lục tiểu thư phát bệnh nên mới sai cô ta đi ra ngoài. Bây giờ xảy ra chuyện thì tiểu thư lại trở thành người có lỗi. Nô tì thật sự thấy oan ức thay cho tiểu thư."

Cố Thanh Vân nghe tỳ nữ của mình nói vậy, càng thấy tức hơn, tức đến nỗi quăng luôn cái gối sau người xuống đất.

Vì một câu nói vô tình của nó mà di nương đã bị cấm túc ba tháng trời, còn lần này thì mình thì lại vì nó mà chịu phạt, quả thật là đồ sao chổi. Tại sao nó không chết theo Tiền thị luôn cho rồi.

"Sẽ có một ngày, ta phải cho ả điên đó nếm mùi thủ đoạn của ta."

Cố Thanh Vân không dám oán hận Quận chúa, chỉ có thể đem tất cả oán hận trút lên người Cố Thanh Hoàn.

Thanh Hoàn nghỉ ngơi chừng một canh giờ, mệt mỏi cả ngày đều tan biến đi hết. Cô chỉnh trang lại xong xuôi rồi ngồi đợi Trần Bình đến.

Đúng giờ, Trần Bình đã đứng ở trong viện, con ngươi của Thanh Hoàn sáng lên, lập tức đứng dậy chạy qua.

Nửa khắc sau, Tiền Phúc không bình tĩnh được nữa.

Tiểu thư nói muốn gặp ông ngay, nhưng khi gặp mặt rồi thì lại chỉ ngồi lặng lẽ uống trà, làm cho ông cứ thấp thỏm không yên, trong lòng đầy bất an.

"Tiểu thư gặp phải chuyện gì khó khăn sao?"

Thanh Hoàn đặt chung trà xuống, khẽ nói: "Phúc bá, hôm nay ta đã gặp Tô Tử Ngữ."

Tiền Phúc giật mình, cả một lúc lâu cũng không nói được câu nào.

Thanh Hoàn chỉ cúi đầu không nói, trong ánh mắt chứa đầy sự hận thù. Nhất thời, trong hoa đình trở nên rất tĩnh lặng, chỉ còn ánh nến sáng rực đang đung đưa không ngừng.

Tiền Phúc do dự một hồi, nhưng rồi vẫn mở miệng:

"Tiểu thư, năm đó có một vài chuyện lão nô vẫn luôn giấu trong lòng chưa nói cho người. Nếu tiểu thư đã vào Kinh thành, lại gặp người đó rồi thì cũng đã đến lúc nên biết những chuyện này."

Thanh Hoàn hít sâu một hơi, tuy cô không biết Tiền Phúc giấu mình chuyện gì nhưng ít nhiều cũng đoán ra được, đây nhất định không phải là chuyện gì dễ nghe.

"Phúc bá, bá cứ nói đi!"

Tiền Phúc sờ xuống cái chân từng bị gãy của mình, miệng nói: "Năm đó Thịnh gia bị tịch biên, xử trảm. Lão nô phụng mệnh tiểu thư vào Kinh thành nhận xác người của Thịnh gia."

Thanh Hoàn lập tức thấy đau đớn trong lòng. Đây có lẽ là chuyện của sáu năm trước, cô nhớ rõ rằng, ba tháng sau Phúc Bá mới trở lại phủ Tô Châu, nhưng cũng chỉ kể qua loa về mọi chuyện.

Lúc đó cô quá thương tâm, tuyệt vọng nên không dám hỏi nhiều, chỉ sợ hỏi nhiều rồi bản thân sẽ không thể che giấu được sự thù hận trong lòng.

"Lão nô vào Kinh thành thì di thể của người Thịnh gia đã bị ném ra bãi tha ma, không có người nào dám đi nhặt xác cả, thật sự là vô cùng thê thảm."

"Phúc bá…" Thanh Hoàn nghe chuyện, thi thể thân nhân của mình bị ném ngoài bãi tha ma thì nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Giọng nói của Tiền Phúc mỗi lúc một trầm, chứa đầy bi thương.

"Lão nô đã bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể thu xếp ổn thỏa chuyện của Thịnh gia. Sau đó, lão nô đi nghe ngóng một vòng trong Kinh thành, tiểu thư à... quan Giám trảm cho Thịnh gia, chính là Tô Tử Ngữ."

Thanh Hoàn cắn răng, cả người lảo đảo như sắp ngã quỵ.

Sau đó, không đợi cô bình tĩnh lại, giọng nói mang theo sự thống hận của Tiền Phúc lại vang lên:

"Hơn nữa, trên phố đều nói, Thịnh gia gặp nạn đều là do Tô gia gây ra. Vì Thịnh gia sụp đổ nên Tô Thanh mới bò lên được chức Binh bộ Thượng thư kia."

Cô cảm thấy như có hàng vạn mũi tên xuyên qua tim!

Thanh Hoàn đau đớn không chịu nổi, vội chống tay để cho mình không ngã xuống.

Bộ Binh nổi danh có hai hổ, một là Thịnh gia, một là Tô gia. Cả hai đều có tổ tiên là công thần khai quốc, ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến. Một núi vốn không thể có hai hổ, Thịnh gia bại thì Tô gia sẽ thành kẻ thắng, người này ngã xuống thì người kia bước lên.

Tiền Phúc thấy sắc mặt tiểu thư trắng bệch như tờ giấy thì lo lắng chạy tới, bắt mạch cho cô.

Thấy mạch tượng không có gì đáng ngại, Tiền Phúc mới trở về chỗ ngồi.

Thanh Hoàn cười cay đắng trong nước mắt: "Phúc bá, có bằng chứng nào để xác thực chuyện của Thịnh gia là do Tô Tử Ngữ làm hay không?"

Tiền Phúc lắc đầu: "Tiểu thư, lão nô không có chứng cứ. Dù có nghe ngóng thì cũng chỉ được mấy thứ linh tinh, khó mà xác định là thật hay giả. Nhưng có một việc lão nô có thể chắc chắn."

"Là việc gì?"

"Tô Tử Ngữ đính ước với phủ Anh Quốc công ngay vào ngày bảy tháng năm, sau vụ hỏa hoạn của Tiền gia."

Người chết phải đi qua bảy ải, bảy ngày là một ải. Ải thứ năm chính là ải của Diêm vương, qua một ải này mới có thể đi vào cõi âm.

Vị hôn thê chết thảm, hồn phách còn lưu lạc ở cõi dương mà hắn ta đã tìm một danh gia khác, tuyệt tình tuyệt nghĩa khiến người ta rợn tóc gáy.

Nỗi đau đã đến cực điểm, vậy nhưng Thanh Hoàn lại trở nên bình tĩnh.

"Phúc bá, truyền lệnh của ta. Ta muốn biết tất cả thông tin về Tô gia và Ân gia. Bá bảo Lục Điệp và Tử Ngang âm thầm để ý."

Tiền Phúc chau mày, gật đầu nói: "Tiểu thư, đêm nay lão nô sẽ phái người đi ngay."

"Ừ!"

Thanh Hoàn khẽ đáp một tiếng. Cô nhìn sang chiếc đồng hồ cát, hoàn toàn không có thời gian đâu để gặm nhấm nỗi đau đớn tận đáy lòng. Cô bắt đầu kể lại thật tỉ mỉ về tất cả mọi chuyện mà mình gặp ở phủ Trấn Quốc công cho Tiền Phúc nghe.

Tiền Phúc nghe xong, bóp trán suy nghĩ một hồi cũng không ra được nguyên nhân, sau rồi ông nói với Thanh Hoàn: "Tiểu thư, Thạch Dân Uy nói muốn làm phụ tá của tiểu thư. Hai ngày nay lão nô thấy hắn ngày đêm khổ luyện, đầy ý chí vươn lên. Hay là tiểu thư lấy việc này ra để kiểm tra hắn, xem thử hắn có thể nói ra được nguyên nhân hay không."

Thạch Dân Uy?

Thanh Hoàn ngạc nhiên, "Sao hắn lại muốn trở thành phụ tá của ta?"

Tiền Phúc kể lại chi tiết toàn bộ sự việc xảy ra sau khi Thanh Hoàn rời đi trong đêm đó.

Đôi mày thanh tú của Thanh Hoàn nhướng cao: "Có thể thử một phen. Từ nhỏ người này đã đi theo Thạch Các Lão, thông làu sử sách, thấu việc xưa để bàn luận việc nay. Không cần hắn học được mười phần của Thạch Các Lão, chỉ cần hai phần thôi là đủ để chúng ta trọng dụng rồi. Phúc bá, phái người đi gọi hắn lại đây."

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Tới Cửa Cuồng Tế