*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô chống hai tay ra sau định ngồi dậy, nhưng còn chưa ngồi thẳng đã nhìn thấy một tay Thẩm Đình Thâm đặt trên áo ngủ của anh, một tay duỗi ra ấn cổ Bạch Nhược Y.
Không đúng, đó không phải ấn, đó là bóp.
Bàn tay mạnh mẽ của đàn ông bóp chặt cổ của cô, cảm giác đó thật sự rất đáng sợ.
Mặc dù là người quen thuộc, nhưng bây giờ Thẩm Đình Thâm trước mắt chẳng khác gì ác ma, hai mắt đỏ như máu, ánh mắt như hận không thể lập tức ăn thịt cô luôn.
muốn làm gì đây?” Thẩm Đình Thâm đè Bạch Nhược Y, cởi áo ngủ trên người mình bằng một tay.
Dáng người có thể làm hầu hết trái tim phụ nữ3đập thình thịch.
Tuy nhiên bây giờ Bạch Nhược Y chỉ cảm thấy mình sắp bị Thẩm Đình Thâm bóp chết, sức ép trên cổ làm Bạch Nhược Y buộc phải ngửa cổ ra mới có thể làm cổ họng mình dễ chịu hơn.
Cho nên cô căn bản không có tâm trạng để thưởng thức cơ thể Thẩm Đình Thâm, hai tay cô túm chặt tay Thẩm Đình Thâm, gần như gằn ra mấy âm tiết, “Buông...
tay! Thẩm Đình Thâm...
Cảm giác như nghẹn thở, cảm giác cái chết đè nén buộc Bạch Nhược Y phải khuất phục, đó là sự sợ hãi đối với cái chết, nhưng cô cảm thấy rất uất ức, ám ảnh và vô cùng phẫn nộ, không thể để anh thành công như vậy được! Cổ2họng của Bạch Nhược Y bị bóp rất khó chịu.
Cô chớp mắt, cố sức muốn gỡ tay Thẩm Đình Thâm ra, nhưng trước giờ Bạch Nhược Y đều không lay chuyển được sức lực của Thẩm Đình Thâm.
“Khụ khụ...
khụ...” Sắc mặt Bạch Nhược Y tái nhợt, cô ho vài tiếng, “Thẩm Đình Thâm...
Anh đang muốn làm...
Cảm giác đè nén làm tim Bạch Nhược Y run lên, tiếp đó cô nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đè cả người lên, hai chân gập lại bên hông Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y nổi da gà, làn da vốn mịn màng giống như bị nước mưa văng bụi lên tung tóe, dày đặc, dường như chúng cũng vô cùng sợ hãi.
Làn da căng cứng, cảm giác đè nén nghẹt thở, cơ thể Bạch3Nhược Y nhũn ra.
Cô đã dùng hết sức để giãy giụa nhưng vẫn không có tác dụng, Thẩm Đình Thâm giữ cô rất chặt, bóp chặt cổ của cô.
Giãy giụa không được, Bạch Nhược Y khóc nức nở cầu xin.
Dáng người có thể làm hầu hết trái tim phụ nữ đập thình thịch.
Tuy nhiên bây giờ Bạch Nhược Y chỉ cảm thấy mình sắp bị Thẩm Đình Thâm bóp chết, sức ép trên cổ làm Bạch Nhược Y buộc phải ngửa cổ ra mới có thể làm cổ họng mình dễ chịu hơn.
Cho nên cô căn bản không có tâm trạng để thưởng thức cơ thể Thẩm Đình Thâm, hai tay cô túm chặt tay Thẩm Đình Thâm, gần như gằn ra mấy âm tiết, “Buông...
tay! Thẩm Đình Thâm...
Mau buông9tay, sắp không thở nổi nữa rồi.” Nhưng vẻ mặt Thẩm Đình Thâm vẫn lạnh lùng, giống như Bạch Nhược Y đã làm chuyện gì tội lỗi lớn lắm, không thể tha thứ.
Thẩm Đình Thâm vốn là người rất bình tĩnh, không biết lần này rốt cuộc thứ gì kích thích đến anh mà lại phẫn nộ như vậy.
Mặc dù bình thường cái tên này cũng mang bộ dạng ăn trên ngồi trước, tự coi mình là nhất, đây là tính cách hình thành trong hoàn cảnh gia đình, cũng không trách được anh.
Nhưng Bạch Nhược Y biết, thật ra Thẩm Đình Thâm rất lương thiện và dịu dàng, chỉ có điều cách anh thể hiện hơi quá mức cực đoan mà thôi.
Bạch Nhược Y liều mạng thuyết phục mình,3Thẩm Đình Thâm sẽ không làm gì cô, dù bản thân đã không còn bao nhiêu sức lực để phản kháng.
Tay Thẩm Đình Thâm không hề thả lỏng, ánh mắt anh như muốn ăn thịt cô vậy.
“Đừng...
Thẩm Đình Thâm, anh có biết mình đang làm gì không?” Bây giờ trên cần cổ trắng mịn của Bạch Nhược Y toàn là gân màu đỏ, trán nhễ nhại mồ hôi.
Cô vốn cho rằng hai người đều đang sa vào vũng bùn tình yêu, thì đột nhiên lại nghe thấy Thẩm Đình Thâm bật cười lạnh lẽo, “Bạch Nhược Y, cô và chồng cô cũng như thế này sao?” Trong nháy mắt, Bạch Nhược Y chợt hiểu ra bây giờ Thẩm Đình Thâm đang tức giận trả thù mình.
Đầu óc bị dục vọng trêu chọc đến mơ hồ của cô lập tức trở nên vô cùng tỉnh táo.
Cô mở bừng mắt, phát hiện mặt Thẩm Đình Thâm rất lạnh nhạt, vốn không giống như một người đang làm chuyện như thế này.
Lúc này tròng mắt đen nhánh không ánh sáng thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, như cuốn theo gió lạnh thấu xương, làm người ta rét run.
“Buông tôi ra!” Bạch Nhược Y lùi ra sau.
Bây giờ cô cảm thấy mình rất ghê tởm, cũng cảm thấy làm chuyện như thế này với Thẩm Đình Thâm thật ghê tởm.
Bản thân Thẩm Đình Thâm cũng rất khó chịu.
Cảm giác đau thấu tim gan này không phải xả nước lạnh dưới vòi hoa sen là có thể vơi bớt.
Thẩm Đình Thâm vặn vòi hoa sen ở mức tối đa, nước ào ào chảy xuống làn da màu lúa mạch của anh, cơ bắp cường tráng căng lên, bắn những bọt nước xuống nền.
Dáng người Thẩm Đình Thâm cân xứng và cao lớn, đôi tay mạnh mẽ chống lên vách tường, đường cong hoàn mỹ cân xứng hiện ra, giống như vận động viên thể hình, cho người ta cảm giác an toàn mãnh liệt.
Nhưng vào lúc này, Bạch Nhược Y lại cảm thấy rất sợ hãi, lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Đình Thâm mất kiểm soát như vậy, còn là bởi vì cô, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên làm gì mới tốt.
Thẩm Đình Thâm vẫn đang dập lửa trong phòng tắm.
Bạch Nhược Y rất dễ chọc giận anh.
Không biết tại sao, mỗi một cử động của cô đều tác động đến tình cảm của anh.
Anh chú ý đến cô, nhưng lại cự tuyệt từ tận đáy lòng bởi luôn quen với cuộc sống ăn trên ngồi trước, tất cả mọi người phải nghe theo mình.
Sự xuất hiện của Bạch Nhược Y hoàn toàn phá vỡ cảm giác về sự ưu việt nơi anh, Thẩm Đình Thâm thở dài bất đắc dĩ, chưa bao giờ tin chuyện bạn gia thế này, nhưng mình lại gặp phải oan gia.
Bọt nước lạnh lẽo từ từ lăn trên da, tưới mát trái tim, làm Thẩm Đình Thâm dần dần bình tĩnh lại.
Thẩm Đình Thâm vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ lời nói của Bạch Nhược Y, càng để ý đến cô, càng dễ dàng bị cô gây tổn thương.
Đây đã là một vòng tuần hoàn chết, Thẩm Đình Thâm không giãy giụa nổi, lần đầu tiên anh cảm thấy căm giận chính mình, thậm chí bất lực.
“Ôi...” Thẩm Đình Thâm không kìm được tiếng thở dài, quá bất đắc dĩ, thật sự không biết nên làm gì với Bạch Nhược Y bây giờ mới được.
Thẩm Đình Thâm suy sụp ngồi ở bên cạnh bồn tắm, tìm một chiếc bật lửa, buồn bực hút thuốc.