*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Ly vừa khóc lóc nói, vừa nhìn điện thoại di động chăm chú không chớp mắt.
Thật ra ở nhà, bình thường đều là Bạch Nhược Y hay diễn vai ác quỷ, Thanh Chấp luôn chiều Thanh Ly.
Nếu như vậy thì trẻ con đều sẽ thương ba hơn, nhưng Thanh Ly vẫn thích dính lấy Bạch Nhược Y.
Chắc có lẽ là bởi vì Thanh Chấp luôn dạy Thanh Ly rằng phải yêu mẹ, phải chăm sóc mẹ nhiều hơn.
Bạch Nhược Y lo lắng đến mức phải đi tới đi lui trong phòng, “Bé Ly, bé Ly, con đừng khóc.
Không phải mẹ không cần con mà!” Trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên bóng dáng một người đàn ông,3tiếp theo có tiếng Thanh Chấp an ủi Thanh Ly, “Bé Ly ngoan, mẹ chỉ đang làm việc thôi, không phải mẹ không cần con đâu.
Con đừng khóc, mẹ cũng sắp khóc theo con rối.
Con muốn nhìn thấy mẹ khóc sao?” Nghe được câu này, Thanh Ly vốn đang khóc đến nghẹn thở thật sự dần dần yên tĩnh lại.
Một tay Thanh Chấp ôm Thanh Ly, một tay cầm điện thoại xoay lại đối diện với bọn họ.
Một người là Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm chỉ nói dăm ba câu là có thể làm mũi Bạch Nhược Y lên men.
Còn có một người nữa là Thanh Ly, chỉ cần Thanh Ly chịu một chút xíu ấm ức cũng sẽ làm2tim Bạch Nhược Y như bị dao cắt.
“Bé Ly...
con đừng như vậy, không phải mẹ không cần con, mẹ yêu con mà.” Bạch Nhược Y khẽ dỗ dành Thanh Ly qua điện thoại.
Nhưng mà Thanh Ly không chịu nghe, cô bé càng khóc càng to hơn, cuối cùng còn ném điện thoại sang một bên, ngửa đầu ra khóc rống lên, tiếng khóc thảm thiết vọng ra từ điện thoại trộn lẫn với tiếng gào đứt ruột đứt gan của cô bé, “Mẹ không cần con! Mẹ thật sự không cần con nữa!” Di động bị ném sang một bên, camera quay lên trần nhà không có một bóng người, bây giờ thậm chí Bạch Nhược Y còn không nhìn thấy được3mặt Thanh Ly.
Bởi vậy Thanh Ly mới có thể không rời Bạch Nhược Y được như vậy, muốn lúc nào cũng đi theo cô.
“Bé Ly ngoan nhé.” Bạch Nhược Y đau lòng lắm, chỉ muốn trở lại bên cạnh Thanh Ly ngay bây giờ, bể cơ thể bé nhỏ của cô bé lên, “Mẹ đang làm việc, làm việc xong rồi sẽ lập tức trở về ôm con được không? Con muốn cái gì, mẹ đều sẽ mua cho con.”
“Con không cần gì khác! Bây giờ con chỉ cần mẹ trở về thôi!” Thanh Ly bắt đầu giãy giụa, chỉ muốn Bạch Nhược Y ôm cô bé một chút.
Điều này làm cho lòng Bạch Nhược Y chua xót, cô vốn cũng9không phải người thích khác như vậy.
Nhưng cô phát hiện mình rất dễ khóc trước hai người.
Không phải mẹ không cần con mà!” Trên màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên bóng dáng một người đàn ông, tiếp theo có tiếng Thanh Chấp an ủi Thanh Ly, “Bé Ly ngoan, mẹ chỉ đang làm việc thôi, không phải mẹ không cần con đâu.
Con đừng khóc, mẹ cũng sắp khóc theo con rối.
Con muốn nhìn thấy mẹ khóc sao?” Nghe được câu này, Thanh Ly vốn đang khóc đến nghẹn thở thật sự dần dần yên tĩnh lại.
Một tay Thanh Chấp ôm Thanh Ly, một tay cầm điện thoại xoay lại đối diện với bọn họ.
Thoạt nhìn, Thanh Chấp vẫn rất dịu3dàng, điển trai, cặp kính tăng nhãn áp làm hình dáng khuôn mặt của anh quá sắc nét.
Thanh Chấp mỉm cười với Bạch Nhược Y, đôi mắt dưới mắt kính lóe lên ánh sáng khó nhìn thấu, “Anh vốn bảo bé Ly đừng gọi điện thoại cho em, nhưng mà có lẽ là bé Ly nhớ em quá, cho nên lén lấy điện thoại di động của anh để gọi.
Bình thường bé Ly rất nghe lời, cũng không có vấn đề gì đâu, em đừng lo lắng quá.” Thanh Ly rúc trong lòng Thanh Chấp, mũi đỏ bừng, cô bé cũng thấy khóe mắt Bạch Nhược Y đỏ hoe.
Thanh Ly vươn tay lấy điện thoại di động từ tay Thanh Chấp, vừa sụt sịt mũi, vừa nhẹ nhàng vỗ về màn hình di động, “Mẹ đừng khóc, bé Ly không đòi gặp mẹ nữa, bé Ly không khóc, mẹ cũng đừng khóc được không?” Bạch Nhược Y thật sự không biết đời trước rốt cuộc mình đã làm được chuyện tốt gì mới có thể sinh ra một cô con gái đáng yêu và khéo hiểu lòng người đến như thế, còn nhỏ mà đã không nỡ làm mình khóc.
“Mẹ không khóc.” Bạch Nhược Y dịu dàng nói, “Mẹ chỉ đau lòng cho bé Ly.
Mẹ đồng ý với con, xong việc sẽ lập tức trở về, sẽ không để con chờ lâu lắm đâu.” Thanh Ly ngoan ngoãn gật đầu, ôm di động hôn lên camera, “Mẹ, con yêu mẹ.” “Mẹ cũng yêu con.” Bạch Nhược Y nở nụ cười ấm áp, thấy Thanh Ly ngưng khóc, lòng Bạch Nhược Y dễ chịu hơn nhiều.
“Ngoan, được rồi, con cũng đã khóc lâu rồi đấy, buồn ngủ chưa?” Thanh Chấp hôn nhẹ lên mái tóc Thanh Ly, vươn ngón tay mảnh khảnh lau sạch sẽ nước mắt giúp cô bé.
Thanh Ly gật đầu, nhảy xuống khỏi lòng Thanh Chấp, “Con đi ngủ với ông ngoại.
Con biết ba cũng có chuyện muốn nói với mẹ.” Cô bé nói với giọng đắc ý, cơ thể nhỏ bé đi đến phòng của Bạch Kiển.
Thanh Chấp dịu dàng nhìn cô bé ra khỏi phòng, sau đó mới nhìn Bạch Nhược Y trong điện thoại di động.
Thanh Chấp do dự một lúc rồi vẫn lên tiếng hỏi, “Em ở Pháp có khỏe không?” Giọng điệu của anh càng giống như giữa bạn bè quan tâm nhau hơn.
Thanh Chấp đã quen việc giấu đi cảm nhận trong lòng từ lâu, nói chuyện với Bạch Nhược Y chỉ như với một người bạn.
“Tàm tạm.
Mắt của Thẩm Đình Thâm có hy vọng chuyển biến tốt đẹp, chắc chỉ cần ở thêm mấy tháng là được.” Bạch Nhược Y kể lại với Thanh Chấp đúng sự thật.
Trước giờ cô không giấu giếm Thanh Chấp điều gì.
Ngay cả việc lúc trước đồng ý tới Pháp với Thẩm Đình Thâm, cô cũng nói rõ hết tất cả với Thanh Chấp.
“Vậy là tốt rồi.” Thanh Chấp cười nhẹ, “Vậy quan hệ của hai người đã có chuyển biến tốt lên chưa?” Lông mày Bạch Nhược Y khẽ nhíu lại, không biết trả lời câu hỏi của Thanh Chấp như thế nào.
Chắc là coi như có cải thiện tốt hơn đi.
Bây giờ Thẩm Đình Thâm đã cư xử với cô giống như trước kia.
Nhưng hai người vẫn chưa thật sự cải thiện.
Vướng mắc năm năm trước cũng chưa được giải quyết một cách thẳng thắn và thành thật, làm thế nào khoảng cách của hai người có thể cải thiện được? “Em đừng nhíu mày.” Giọng Thanh Chấp dịu dàng truyền ra từ điện thoại di động, “Dù sao hai người còn phải ở bên nhau rất lâu, hãy từ từ.
Nếu hai người còn yêu nhau, sớm hay muộn vẫn sẽ ở bên nhau.
Em đừng nóng vội quá, anh sẽ ở nhà chăm sóc bé Ly thật tốt.” Thanh Chấp càng như vậy, Bạch Nhược Y càng cảm thấy có lỗi với anh.
Ánh mắt Bạch Nhược Y mang theo sự áy náy, “Ừ, Thanh Chấp, cảm ơn anh.” Thanh Chấp cũng nở nụ cười theo, trong nụ cười của anh không thể nào che giấu được sự cô đơn, “Được rồi, anh còn có việc, tắt máy trước đây.” “Bye bye.”