Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 681: Nghe thấy giọng nói của cô




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Lộ Trạch cười, mỗi khi Thẩm Đình Thâm chủ động nói chuyện, cô ta sẽ có ảo giác rằng giữa hai người vẫn có muôn vàn khả năng.

“Sao thể, không nhìn thấy em có một lát đã không chịu được à?” Lộ Trạch bước lên đỡ Thẩm Đình Thâm đi vào trong, “Bên ngoài gió to, vào bên trong ngồi đi.” Nếu là người khác tới đỡ Thẩm Đình Thâm, nhất định anh sẽ đẩy ra rồi tự mình mò mẫm đi.

Nhưng Lộ Trạch thì khác.

Thẩm Đình Thâm đã bình thản chấp nhận sự giúp đỡ của Lộ Trạch.

“Không phải, chỉ thuận miệng hỏi thử thôi.” Thẩm Đình Thâm khẽ đáp, hình như tóc mái trước mắt quá dài, thường xuyên xẹt qua trong mắt của anh nên hơi ngứa.

Cho nên Lộ Trạch nhìn thấy chốc chốc Thẩm Đình Thâm lại giơ tay vén3tóc trên trán, Lộ Trạch để Thẩm Đình Thâm ngồi xuống trước, “Em đi lấy kéo cắt tóc mái giúp anh.” “Được.” Thẩm Đình Thâm ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay đặt lên đầu gối một cách tự nhiên.

Trong lúc chờ Lộ Trạch lấy kéo tới, Thẩm Đình Thâm vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.

Từ sau khi mắt bị mù, anh đã hiểu có rất nhiều chuyện mình không làm được, đều phải phiền Lộ Trạch.

Cho nên bình thường Lộ Trạch bảo anh chờ thì anh sẽ yên lặng chờ, không làm bất cứ chuyện gì.

Năm năm nay, Thẩm Đình Thâm đều đã hình thành thói quen.

Cho dù bảo anh ngồi trên ghế nửa tiếng đồng hồ, anh cũng có thể ngồi.

Không bao lâu anh đã nghe tiếng Lộ Trạch đi tới gần và cả tiếng kéo va chạm lách cách.

Cô ta2tiện tay kéo một chiếc ghế dựa lại và ngồi xuống đối diện Thẩm Đình Thâm.

“Rồi, bây giờ em bắt đầu cắt tóc giúp anh.

Anh đừng cử động nhé, sẽ làm anh bị thương đấy.” Lộ Trạch quan sát tóc mái trên trán Thẩm Đình Thâm, đúng thật là dài lắm rồi, dài đến tận lông mi của anh.

Thẩm Đình Thâm phối hợp nhắm hai mắt lại.

Hầu hết đặc trưng cho phái mạnh lên xuống, tiếng “ùm” thoát ra từ chiếc mũi cao thẳng của anh.

Lộ Trạch còng lưng cắt tóc giúp Thẩm Đình Thâm thật cẩn thận.

Vốn dĩ tất cả đều rất bình tĩnh, không thể xảy ra vấn đề gì được, chỉ là cắt tóc trên trán, có lẽ vài phút là cắt xong.

Thẩm Đình Thâm phối hợp nhắm hai mắt lại.

Hầu hết đặc trưng cho phái mạnh lên xuống, tiếng “ùm” thoát3ra từ chiếc mũi cao thẳng của anh.

Lộ Trạch còng lưng cắt tóc giúp Thẩm Đình Thâm thật cẩn thận.

Vốn dĩ tất cả đều rất bình tĩnh, không thể xảy ra vấn đề gì được, chỉ là cắt tóc trên trán, có lẽ vài phút là cắt xong.

Nhưng mọi thứ đều đình chỉ khi ngoài cửa xuất hiện một giọng nữ trong trẻo.

Ngoài cửa là Thanh chấp vừa bế Thanh Ly, vừa kéo Bạch Nhược Y, còn Bạch Nhược Y mặc đồng phục bệnh nhân, vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Em chỉ bị cảm thôi, không nhất thiết cứ phải nằm trong bệnh viện! Anh để cho em ra ngoài dạo quanh một chút đi.” “Không được, em đừng đi lung tung! Nghe lời nào!” Thanh Chấp cau mày, rất không hài lòng với việc Bạch Nhược Y cứ nhất quyết muốn ra ngoài đi9dạo.

Tiếng của hai người họ vừa vặn truyền vào tại Thẩm Đình Thâm và Lộ Trạch.

Cây kéo trên tay Lộ Trạch lập tức khựng lại, trong lòng hoảng hốt.

Cô ta vẫn chưa mở miệng nói gì thì đã thấy người ngồi trước đột nhiên đứng bật dậy, chiếc mũi cao thẳng xẹt qua lưỡi kéo trong tay Lộ Trạch.

Trên chóp mũi của Thẩm Đình Thâm nhanh chóng có một vết thương, màu đỏ tươi ồ ạt chảy ra.

Mà Thẩm Đình Thâm không có thời gian để ý đến việc này, anh chỉ biết vừa nãy mới nghe thấy giọng của Bạch Nhược Y.

Đó là giọng nói mà anh mơ thấy hàng đêm, giọng nói kia có thể làm đôi mắt không còn ánh sáng của anh trở nên sáng ngời.

Đáng tiếc anh không nhìn thấy.

Lúc đứng lên lao ra ngoài, đầu anh va vào cửa phòng3bệnh.

“Loảng xoảng“.

m thanh cơ thể và vào cửa phòng làm trái tim Lộ Trạch run rẩy.

Cô ta lập tức bước lên nâng Thẩm Đình Thâm ngã dưới đất dậy.

“Là Nhược Y! Là giọng của Nhược Y! Em nghe thấy không?” Thẩm Đình Thâm túm thật chặt tay Lộ Trạch, đứng thẳng người lên bằng một tư thế rất kỳ cục.

Máu tươi trên mũi anh nhỏ xuống đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, trông khá đáng sợ.

Lộ Trạch đỡ Thẩm Đình Thâm đứng lên, trong lòng hoảng hốt không thôi nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, “Anh nghe nhầm rồi, nào có giọng của Nhược Y đâu? Mũi anh chảy máu kìa, phải xử lý trước đã, trong miệng vết thương rất lớn dáy.” “Không phải! Thật sự là giọng của cô ấy!” Thẩm Đình Thâm chắc chắn đó nhất định là giọng của Bạch Nhược Y.

Anh sẽ không nghe nhầm! “Không phải...” Lộ Trạch vẫn muốn tiếp tục giấu giếm, tuyệt đối không thể để Thẩm Đình Thâm đi tìm được Bạch Nhược Y, tuyệt đối không thể để cho hai người bọn họ gặp nhau ở đây.

Thấy Lộ Trạch vẫn không tin, Thẩm Đình Thâm cũng không thèm dây dưa tiếp với Lộ Trạch, cũng mặc kệ chuyện mình vốn chẳng nhìn thấy gì.

Anh đẩy mạnh người Lộ Trạch ra, vịn vách tường lạnh lẽo của bệnh viện để đuổi theo, đôi chân dài bước đi rất nhanh.

“Nhược Y! Bạch Nhược Y!” Giọng anh to vang dội, quanh quẩn trên hành lang bệnh viện, khiến không ít bệnh nhân và y tá, bác sĩ ngó nhìn.

Thẩm Đình Thâm vịn tường, trước mắt tối đen.

Trong lòng hoảng loạn, anh chắc chắn giọng nói vừa rồi là của Bạch Nhược Y.

Thậm chí anh không nhớ rõ vừa rồi giọng nói kia đã nói gì, chỉ biết đó là giọng nói của Bạch Nhược Y không thể nghi ngờ.

Đã rất lâu rồi Thẩm Đình Thâm không có cảm giác chạy trong bóng đêm vô tận, nhưng anh biết Bạch Nhược Y đi ở ngay đằng trước, anh muốn đi tìm cô.

“Bạch Nhược Y! Bạch, Nhược, Y!” Anh vừa chạy vừa gọi to bằng tất cả hơi sức trong phổi, muốn làm người đằng trước quay đầu lại.

Nhưng anh không nghe thấy tiếng người trong lòng đáp lại, mà trái lại nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân khác nhau chạy tới, trộn lẫn với giọng nói bằng tiếng Pháp.

Chẳng mấy chốc, những bác sĩ đó đã ẩn Thẩm Đình Thâm xuống.

Một bác sĩ biết Thẩm Đình Thâm không phải người Pháp nên cố ý nói bằng tiếng Anh, “Thưa anh, anh không thể to tiếng gây ồn ào ở bệnh viện.

Với cả mặt anh đang chảy máu, phải xử lý trước đã.” “Không...

Không cần!” Hai tay Thẩm Đình Thâm vùng vẫy, nhưng những bác sĩ đó còn tưởng rằng Thẩm Đình Thâm bị kích thích nên chẳng nói lời thừa thãi, nhanh chóng tiêm một mũi an thần vào cánh tay Thẩm Đình Thâm.

Thẩm Đình Thâm vẫn giãy giụa, nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh nên không bao lâu anh đã mất đi ý thức.