*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vậy tại sao không quay về từ sớm?” Lộ Trạch nghiêng đầu tới và nhìn chằm chằm sườn mặt của Thanh Chấp.
Mặc dù cô ta tò mò Bạch Nhược Y đã làm gì trong năm năm qua, nhưng cô ta quan tâm vấn đề Bạch Nhược Y trở lại với Thẩm Đình Thâm hơn.
“Trước đây có người cầm chân cô ấy, bây giờ người kia không muốn cầm chân cô ấy nữa, cho nên cô ấy được tự do.” Thanh Chấp thờ ơ nhìn phương xa, một bàn tay khác rũ ở bên người vô thức siết chặt nắm đấm.
Cho nên, cô đã được tự do.
Bạch Nhược Y chưa bao giờ yêu cầu Thanh Chấp làm gì cho cô.
Nghĩ đến đó, khóe miệng Thanh Chấp cong lên tự3giễu.
Lộ Trạch có vẻ càng bất an hơn.
Vì vậy theo ý Thanh Chấp là Bạch Nhược Y sẽ nhanh chóng trở lại Trung Quốc, rất nhanh sẽ gặp lại Thẩm Đình Thâm.
Lộ Trạch đã tưởng tượng đến cảnh đó vô số lần, thậm chí nó còn là cơn ác mộng của cô ta.
Bị Lộ Trạch chỉ thẳng ra nỗi lòng của mình, Thanh Chấp cảm thấy hơi không vui, muốn mở miệng phản bác cô ta.
Tuy nhiên, nhất thời anh ta không nghĩ ra được lời gì để phản bác.
Vì đúng là lúc vừa mới nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, Thanh Chấp vô thức không muốn cho bọn họ gặp nhau.
Không sai, có lẽ Thanh Chấp cũng không phải người cao thượng như vậy.
“Bây giờ cô nói gì với2tôi cũng vô ích, sớm hay muộn Nhược Y cũng phải về thành phố H.
“Không được!” Khóe mắt Lộ Trạch lóe lên ánh sáng hoảng loạn, ngón tay mảnh khảnh bấm sâu vào lòng bàn tay, “Không thể để cho hai người họ gặp mặt.
Anh thích Bạch Nhược Y đúng không?” “Có quan trọng không?” Cuối cùng Thanh Chấp xoay người lại, híp đôi mắt hẹp dài và lạnh nhạt đánh giá người phụ nữ trước mắt, “Tôi thích Nhược Y có quan trọng không? Quan trọng là năm năm nay cô ấy không hạnh phúc.
Tôi hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc.” Cặp lông mày mảnh của Lộ Trạch khẽ cau lại, như thể cô ta không thể tưởng tượng được suy nghĩ của Thanh Chấp, “Cho3dù hạnh phúc của cô ta do Thẩm Đình Thâm mang lại, anh cũng cảm thấy không sao ư? Nhưng các người đều đã có con với nhau rồi, tại sao anh còn muốn để Bạch Nhược Y trở lại bên cạnh Thẩm Đình Thâm?” “Cô ấy không vui vẻ.” Thanh Chấp cố chấp lặp lại, dường như chuyện này là suy nghĩ duy nhất trong lòng anh.
“Ha ha.” Lộ Trạch cười lạnh lùng, nhìn Thanh Chấp như nhìn đồ thiểu năng trí tuệ, “Nhìn cô ấy ra đi, trong lòng anh không khó chịu sao? Tất cả mọi người cùng lắm đều chỉ muốn có được người mình yêu mà thôi, anh cần gì phải cao thượng như vậy?” Đây là cao thượng ư? Thanh Chấp nhíu mày suy9ngẫm, chẳng lẽ yêu một người không phải là hy vọng cô ấy hạnh phúc sao? Quan trọng nhất là, Thanh Ly cũng không phải con của mình và Bạch Nhược Y.
Thấy Thanh Chấp im lặng, Lộ Trạch lại cười nhẹ rồi bước thêm một bước đến gần anh ta, “Nhưng hôm nay tôi thấy khi anh nhìn Thẩm Đình Thâm, nét căng thẳng trên mặt không thể hiện sự rộng lượng giống như lời anh nói nhỉ? Tôi thấy anh vẫn đừng nên để cho họ gặp gỡ thì hơn.”
Tuy nhiên, nhất thời anh ta không nghĩ ra được lời gì để phản bác.
Vì đúng là lúc vừa mới nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, Thanh Chấp vô thức không muốn cho bọn họ gặp nhau.
Không sai, có lẽ Thanh3Chấp cũng không phải người cao thượng như vậy.
“Bây giờ cô nói gì với tôi cũng vô ích, sớm hay muộn Nhược Y cũng phải về thành phố H.
Chẳng lẽ tôi yêu cầu cô ấy, uy hiếp không cho cô ấy trở lại thành phố Hư?” Vẻ mặt Thanh Chấp bất đắc dĩ và bực bội, “Loại chuyện này không phải là thứ mà cô và tôi có thể kiểm soát.
Là của cô thì chính là của cô, không phải của cô thì có thể nào cũng không phải.
Mặc dù hôm nay thật sự là tôi không muốn cho hai người họ gặp nhau.
Nhưng sớm hay muộn tôi cũng sẽ phải buông tay, chẳng qua là vấn đề thời gian dài hay ngắn thôi.” “Có thể kiểm soát được.” Lộ Trạch nhận ra Thanh Chấp cũng muốn giữ Bạch Nhược Y ở bên cạnh nên nháy mắt đã nảy ra một kế, “Bây giờ anh và Bạch Nhược Y cũng đã kết hôn, cũng có con rồi.
Chỉ cần tôi đưa Thẩm Đình Thâm trở lại Trung Quốc, nghĩ cách để anh ấy kết hôn với tôi.
Sau đó chờ lúc Bạch Nhược Y trở về, hai người họ gặp nhau và phát hiện đối phương đã lập gia đình từ lâu.
Lúc ấy, bọn họ sẽ không có chuyện xưa gì nữa.” Nghe vậy, lông mày Thanh Chấp nhếch lên, ánh mắt nhìn Lộ Trạch ngờ vực, “Nghe giọng điệu của cô cứ như cô rất quan trọng với Thẩm Đình Thâm nhỉ, còn có thể nghĩ cách để anh ta kết hôn với cô?” Mắt Lộ Trạch hơi rũ xuống, thật ra trong lòng cô ta không nắm chắc gì cả.
Bây giờ Lộ Trạch chỉ một lòng muốn Thẩm Đình Thâm thuộc về một mình cô ta mà thôi.
“Nếu không đề cập tới Bạch Nhược Y, có lẽ tôi rất quan trọng với anh ấy.” Lộ Trạch khẽ nói, giọng nhẹ nhàng trôi nổi trong gió đêm như nói mê.
“Tóm lại cứ như vậy đi.
Cho dù Thẩm Đình Thâm không thể kết hôn với tôi, ít nhất tôi có khả năng làm truyền thống của thành phố H đưa tin như vậy.” Lộ Trạch giơ tay vỗ lên vai Thanh Chấp.
Cô ta đã nói với Thanh Chấp rất rõ ràng rồi.
Chỉ cần Thanh Chấp gật đầu đồng ý, hai người kết hợp khiến Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm hết hy vọng về nhau là được.
Thanh Chấp do dự trong chốc lát rồi gạt bàn tay Lộ Trạch đang vỗ vai mình ra, “Chuyện ở nước Pháp tôi cần khoảng nửa tháng nữa để xử lý.
Nửa tháng sau cô ấy sẽ trở về, đến lúc đó xem bản lĩnh của cô.” “Vậy coi như anh đồng ý rồi nhé.” Lộ Trạch cười, nụ cười kia như thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất không phải một mình cô ta chiến đấu hăng hái, ít nhất nếu làm thế này, xác suất thắng sẽ cao hơn.
Thanh Chấp không nói thêm gì nữa mà cao ngạo xoay người, rời khỏi tầng thượng trong ánh nhìn chăm chú của Lộ Trạch.
Lúc đi đến cửa phòng của Bạch Nhược Y, vô số suy nghĩ phức tạp trong lòng làm anh ta hơi choáng ngợp.
Anh ta đứng trơ ra ở cửa phòng, giơ tay mà không biết có nên mở cánh cửa này ra không.
Ngay khi anh ta còn do dự, cửa phòng bị người ta mở ra từ bên trong.
Thanh Ly chỉ cao đến đầu gối Thanh Chấp ngửa mặt nhìn Thanh Chấp cười, cô bé nói bằng giọng non nớt, “Con nhìn thấy ba đứng ở bên ngoài rồi nha, con thấy giày của ba ở dưới khe cửa.” Thanh Chấp dịu dàng nhìn gương mặt của Thanh Ly, rồi giương mắt liếc nhìn Bạch Nhược Y ngồi ở trên giường đọc sách.
Bạch Nhược Y mặc đồng phục bệnh nhân to rộng, đúng lúc cô cũng ngước mắt nhìn Thanh Chấp, trên mặt có nét cười nhạt.
Cô tươi cười như vậy là đủ rồi nhỉ, Thanh Chấp thầm nghĩ.