*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sao Thẩm Đình Thâm sẽ không bao giờ... đi vào phòng của mình nữa, cho nên có trách cứ cũng không cần thiết.
Bạch Nhược Y thất hồn lạc phách nói với quản lý một câu: “Tôi còn có việc, đi về nghỉ trước.”
Nói xong thì cô đi về phòng, nặng nề đóng cửa lại. Anh đi rồi? Vậy sẽ không còn gặp lại anh nữa... Ban đêm, gần đến tám giờ, Bạch Nhược Y gần như vô thức nhìn chân của mình. Thẩm Đình Thâm sắp đến, nhưng khi cô nhìn chân mình, chợt phát hiện vết thương trên chân đã khỏi hẳn.
Mà Thẩm Đình Thâm cũng đã trả phòng, anh sẽ không tới. Bạch Nhược Y không còn hăng hái, khép máy tính lại, đột nhiên phát hiện một người đàn ông2ngồi đối diện. Bạch Nhược Y bị dọa sợ đến mức nổi da gà toàn thân, liếc mắt nhìn lần nữa mới phát hiện thì ra người ngồi đối diện chính là Thẩm Đình Thâm.
“Anh là quỷ sao? Vào phòng tôi lúc nào, sao một chút tiếng động cũng không có chứ!” Bạch Nhược Y ào ào trách móc. Thẩm Đình Thâm vẫn không mở miệng, chỉ mang vẻ mặt âm trầm, làm gian phòng yên tĩnh càng thêm mấy phần kỳ lạ.
Bạch Nhược Y thở dài một cái, u oán trợn mắt nhìn Thẩm Đình Thâm: “Không phải anh trả phòng đi rồi à? Sao lại trở lại?”
Thẩm Đình Thâm không muốn trả lời cô vấn đề này, chỉ nghiêng đầu liếc mắt nhìn phòng ngủ của Bạch Nhược Y. Mặc dù mấy5ngày nay đều đến đây bôi thuốc cho cô mỗi ngày, nhưng anh chưa từng nghiêm túc quan sát.
“Hiện giờ tôi không có nơi để ngủ, ở chỗ này của cô ngủ một đêm vậy.” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm bình thản, tựa như lời này của anh không hề có chút không ổn nào. Đây cũng là lần đầu tiên trong mấy ngày nay, anh nói chuyện với Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y dở khóc dở cười: “Anh cũng thấy đấy, đây là phòng ngủ đơn, sao có thể để anh ngủ ở đây một đêm? Vẫn là mời Thẩm tiên sinh tìm nơi khác qua đêm vậy.”
Thẩm Đình Thâm giơ tay lên nhìn đồng hồ thử: “Bây giờ cũng đã tám giờ, cô bảo tôi phải đi đâu qua đêm6đây? Muốn tội ngủ trên đường một đêm sao? Cô không sợ những người Mỹ cao to vạm vỡ, tư tưởng lại cởi mở, đối với một người đàn ông xinh đẹp như hoa, làm chút chuyện không thể miêu tả, khiến tôi...”
“Được rồi được rồi, dừng lại.” Bạch Nhược Y thật sự nghe không nổi nữa, không ngờ năng lực nói hươu nói vượn của Thẩm Đình Thâm lại lợi hại như vậy.
Lại còn xinh đẹp như hoa, chỉ bằng hơi thở lạnh lùng kia của anh, người khác không tránh anh ba mét thì đã không tệ rồi, còn có thể làm chuyện gì không thể miêu tả với anh cơ chứ?
Bạch Nhược Y bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cúi đầu liếc nhìn chân mình.
Nhớ tới lời quản lý nói,5chân cô có thể khỏi hẳn nhanh như vậy quả thật là nhờ Thẩm Đình Thâm chăm sóc, lúc trước cũng là anh đã cứu tính mạng mình.
Nếu như lúc này cô đuổi anh ra ngoài, dường như có chút không ổn thỏa. “Anh muốn ở lại cũng có thể, nhưng tuyệt đối không được làm gì với tôi.” Bạch Nhược Y vừa nói, vừa ra dấu cảnh cáo nhìn Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã biết. Lúc này Bạch Nhược Y mới nói tiếp: “Vậy tối nay anh ngủ ghế salon đi.” “Cô để một người cao một mét tám ngủ trên ghế salon dài một mét năm? Muốn ngủ thì tự cô ngủ đi, tôi không ngủ, tôi muốn ngủ trên giường!” Thẩm Đình3Thâm kiêu ngạo nói, đồng thời cũng đứng lên đi về phía giường. Bạch Nhược, thấy thế, vội vàng đứng dậy chạy về phía giường, đặt mông ngồi lên giường, vươn hai tay ra ngăn Thẩm Đình Thâm. “Này! Anh đừng được voi đòi tiền nhé, tôi cho anh qua đêm ở chỗ này của tôi đã xem như vô cùng có tình nghĩa rồi, anh lại còn bảo tôi đi ngủ ghế salon? Đây là phòng của tôi đấy!” Bạch Nhược Y tức giận kêu to. Người này sao lại vậy? Ngay cả điều căn bản thông thường như vậy cũng không hiểu? Đến nhà người khác qua đêm, lại còn bắt người khác nhường giường? Thật là quá đáng!
“Tôi không bảo cô phải ngủ ghế salon, tôi chỉ nói tôi không ngủ, tôi muốn ngủ giường. Nếu cô không ngủ ghế salon, cũng có thể cùng ngủ giường, dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung, sẽ không chen lấn, cô yên tâm.” Vẻ
mặt Thẩm Đình Thâm đứng đắn nghiêm túc, nói xong đi đến mép giường bên kia, tháo giày định lên giường. Bạch Nhược Y lăn một cái đến sát mép giường Thẩm Đình Thâm bên kia, vươn người thành hình chữ đại nằm trên giường, để Thẩm Đình Thâm không còn chỗ ngồi lên!
“Không được! Anh không thể ngủ cùng tôi!” Thẩm Đình Thâm nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Y đang gắt gao che giường, tư thế giường còn người còn, thể cùng sống cùng chết với giường.
Mà Thẩm Đình Thâm vẫn lên giường, dứt khoát đè lên người Bạch Nhược Y.
Hai người mặt đối mặt, Thẩm Đình Thâm tự nhiên hôn cô.
Trong lòng Bạch Nhược Y hoảng hốt, quên mất ở trên giường vẫn có thể có tư thế này. Bạch Nhược Y cuống quít bắt đầu giằng co, tốn rất nhiều sức lực mới có thể đẩy Thẩm Đình Thâm ra. “A! Không phải đã nói không cho phép làm gì tôi sao!” Bạch Nhược Y ngồi dậy, dùng mu bàn tay lau mạnh đôi môi bị Thẩm Đình Thâm hồn.
Vẻ mặt Thẩm Đình Thâm không cho là đúng xoay người, nhân tiện kéo chăn qua cuốn mình lại: “Tôi không định làm gì có cả, tôi chỉ muốn lên giường ngủ một giấc mà thôi.” “Anh.” Bạch Nhược Y giận đến nỗi nói không nên lời, đưa chân đá vào Thẩm Đình Thâm. Nhưng Thẩm Đình Thâm quấn chăn rất chặt, Bạch Nhược Y đá mấy cái chẳng khác nào đá vào bông, căn bản không có tác dụng gì, chứ nói gì là đá anh xuống. Bạch Nhược Y giận đến gân xanh trên trán cũng nổi lên, đã sớm biết nếu cho anh ở lại sẽ như thế này mà! Bạch Nhược Y căm hận ôm lấy gối đầu, xuống giường đi đến ghế salon ở đại sảnh. Cô vừa ra khỏi phòng, Thẩm Đình Thâm liền ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Y giận dữ ngủ ở ghế salon. Bạch Nhược Y nằm xuống ngủ không bao lâu, càng nghĩ càng giận, đây là khách sạn có ở cơ mà! Cô tức giận lật người trên ghế sa lon nhỏ hẹp, mới vừa nghiêng người đã rơi xuống sàn. Bạch Nhược Y bị đau kêu “ôi chao” một tiếng, sau đó lập tức đứng lên, ôm gối đầu chạy trở về phòng.
Thấy Thẩm Đình Thâm còn cuốn lấy chăn đưa lưng về phía mình, dường như đã ngủ thiếp đi, không nhúc nhích.
Bạch Nhược Y xoa cái mông té đau bò lên giường, nằm ngủ cách Thẩm Đình Thâm xa một chút. Cô không nhìn thấy người đang nằm đưa lưng về phía mình kia đã len lén che miệng cười.