*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng chỉ cần hai người chung đụng đơn thuần, sẽ vẫn sinh ra một chút hơi thở rất mập mờ. “Hôm nay thật sự rất cám ơn anh, nếu như anh không kịp thời xuất hiện, bây giờ tôi có thể đã chết.”
Thẩm Đình Thâm rất không thích dáng vẻ nghiêm túc này của Bạch Nhược Y, giọng điệu vừa cứng rắn vừa chân thành này, luôn làm cho Thẩm Đình Thâm cảm thấy câu nói sau đó của cô chính là không có liên quan thì tốt hơn.
Quả nhiên, Bạch Nhược Y dừng một chút lại lập tức nói tiếp: “Nhưng sau này anh không cần xuất hiện nữa, tôi không hy vọng hai chúng ta vẫn dây dưa không rõ như vậy, tôi cũng không hy vọng có bất kỳ quan hệ2nào với anh.”
“Kẻ vong ơn!” Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm đều là tức giận, anh hất toàn bộ thuốc đỏ và khăn giấy ở bên cạnh xuống.
Chủng rơi xuống sàn nhà cứng rắn, phát ra tiếng “phịch” hơi chói tai. Bạch Nhược Y bị hơi giật mình rụt bả vai một cái, nhưng vẫn hạ tâm sắt đá: “Dù anh nghĩ tôi hoặc nhìn tôi như thế nào, tôi cũng không thèm để ý, tôi chỉ muốn nói với anh chúng ta không thể tiếp tục như vậy, anh đã có Chu Kỳ.” “Em rõ hơn ai hết, tôi đối với Chu Kỳ...” Thẩm Đình Thâm cho rằng Bạch Nhược Y để ý Chu Kỳ, lập tức vội mở miệng giải thích. “Tôi không rõ!” Bạch Nhược Y cắt đứt lời5của Thẩm Đình Thâm: “Tôi cũng không thèm để ý chuyện của anh và cô ấy.”
Nói xong cô chăm chú nhìn Thẩm Đình Thâm, nói từng câu từng chữ: “Lúc nãy anh nói với tôi, bảo tôi bỏ qua quá khứ bắt đầu lại từ đầu. Không thể nào, không thể bỏ qua quá khứ được! Những việc anh đã làm với tôi một năm trước, tôi không thể bỏ qua được.”
Mỗi lần Bạch Nhược Y nhắc tới chuyện một năm trước là mỗi lần Thẩm Đình Thâm như nghẹn ở cổ họng, không nói ra được một câu nào.
Mà lời của Bạch Nhược Y vẫn còn tiếp tục: “Lần này tôi trở về nước chỉ muốn bắt đầu lại lần nữa, cũng không phải là muốn dây dưa chung một chỗ với anh.6Anh cũng biết rõ chúng ta kết hôn một năm, tôi đối xử với anh như vậy cũng chỉ là mong anh giúp Bạch thị mà thôi. Một năm trước tôi không có tình cảm với anh, một năm sau tôi cũng chưa từng có tình cảm với anh.” “Chưa từng có tình cảm phải không? Cho nên bây giờ tôi đối xử với em như vậy sẽ chỉ làm em càng ngày càng ghét tôi đúng không?” Thẩm Đình Thâm nhướn mày, sự đau đớn trong ánh mắt được bộc lộ rõ.
“Đúng, anh hiểu rõ là tốt nhất.” Bạch Nhược Y quay đầu sang chỗ khác, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Cô nghe thấy tiếng Thẩm Đình Thâm đứng dậy từ mép giường. “Vậy em ăn rồi nghỉ5ngơi sớm một chút, đừng có chạy lung tung. Tôi... tôi hiểu ý của em rồi.” Giọng nói của anh hơi có vẻ thê lương.
Bởi vì chân Bạch Nhược Y bị thương cho nên cô chỉ liên lạc với nhà thiết kế qua mạng. Cả ngày ở trong khách sạn thảo luận với nhà thiết kế về diện tích, kiến trúc và một vài kế hoạch linh tinh. Bên cạnh đó còn có một vài giấy tờ công ty đều do Tiểu Lục gửi tới đây qua mạng. Mấy ngày qua, cô còn bận rộn hơn so với những ngày đi làm ở công ty. Mà mỗi ngày Thẩm Đình Thâm cũng luôn ở bên Chu Kỳ, ban ngày đi mua sắm, buổi tối cũng sẽ trở lại khách sạn. Chu Kỳ hoài nghi3chẳng lẽ mình đã suy nghĩ nhiều quá, xem ra Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y cũng không có quan hệ gì. Có phải bọn họ thật sự không có bất cứ quan hệ gì hay không? Bạch Nhược Y chẳng qua chỉ là vợ trước Thẩm Đình Thâm thôi? Sự thật chỉ có Bạch Nhược Y biết, mấy ngày nay, tuy không nói chuyện nhiều với Thẩm Đình Thâm nhưng trời vừa tối, tới lúc bôi thuốc thì Thẩm Đình Thâm luôn xuất hiện đúng giờ, cũng hết sức cố chấp không để cho Bạch Nhược Y kháng cự, muốn tự mình bôi thuốc cho cô. Nhưng anh lại không lên tiếng, không mở miệng nói chuyện. Bây giờ khoảng bảy giờ năm mươi phút, ước chừng mấy phút nữa Thẩm Đình Thâm sẽ lại bước vào. Bạch Nhược Y đẩy xe lăn, khoá trái cửa phòng thật chặt, hơn nữa còn đến quầy tiếp tân dặn dò không được đưa chìa khoá dự phòng của phòng cô cho bất kỳ ai.
Bạch Nhược Y khóa chặt cửa, dùng sức lôi kéo tay cầm cánh cửa, khi chắc chắn cửa đã bị khóa chắc chắn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bỏ chìa khóa của mình vào trong túi, cô còn cẩn thận nhìn mấy lần.
“Bây giờ đã khoá chặt cửa phòng, cũng dặn quản lý đừng đưa chìa khóa phòng tôi cho anh, tôi xem làm sao anh vào đây!” Bạch Nhược Y nhìn chằm chằm cửa phòng khoá chặt, tự nhủ. Sau đó cô trở lại phòng ngủ của mình, chuẩn bị tiếp tục làm việc. Cô đẩy xe lăn chậm rãi đi về phía trước thì chợt nghe thấy tiếng cửa sổ đại sảnh bị kéo ra. Trong lòng Bạch Nhược Y hoảng hốt, hô hấp dừng lại theo bản năng, đứng nguyên tại chỗ mới nhớ tới điện thoại di động ở phòng ngủ. Mà động tĩnh phía sau rèm cửa sổ càng lúc càng lớn, dưới ánh đèn huỳnh quang, cô nhìn thấy có một bóng người. Bạch Nhược Y đẩy xe lăn lui về phía sau, mắt thấy bóng người kia đã mở được cửa sổ, trái tim cô cũng nhảy lên tận cổ họng. Không phải khách sạn này là khách sạn năm sao sao? Tại sao còn có bọn ăn trộm chứ?
Mà bây giờ chân cô vẫn còn bị trật, hành động không tiện, sao có thể chống cự người nọ?
Thấy người nọ “bịch” một tiếng, bóng người nhảy xuống từ cửa sổ, vươn tay ra kéo rèm cửa.
Bạch Nhược Y nhanh chóng suy nghĩ, mình vừa tới nước Mỹ thì có mấy người muốn giết mình. Chẳng lẽ họ không ra tay thành công nên lúc này lại tìm tới? Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Y bị doạ sợ đến kêu to lên: “Anh là ai, muốn làm cái gì? Hành lang khách sạn cũng có máy giám sát! Nếu anh dám làm gì tôi, anh cũng không chạy được!”
Người nọ kéo màn cửa sổ ra, vẻ mặt bình thản nhìn Bạch Nhược Y sợ hãi.
Anh không nói gì cả, tiến lên ôm Bạch Nhược Y lên giường. Bạch Nhược Y vừa thấy hoá ra người tới là Thẩm Đình Thâm thì cơ thể căng thẳng lập tức thả lỏng. Cho nên khi Thẩm Đình Thâm tới ôm cô thì cô cũng không có sức lực phản kháng.
Cho đến lúc Thẩm Đình Thâm để cô lên giường, cô mới hung dữ nói: “Có phải anh điên rồi hay không? Nhảy cửa sổ đi vào? Nơi này chính là tầng năm, ngã xuống sẽ hài cốt không còn!”
Thẩm Đình Thâm giống như không có nghe thấy lời nói của cô, giữ chân Bạch Nhược Y rồi lấy thuốc ra, sau đó cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Giống như những ngày trước. Bạch Nhược Y thật sự cực kỳ tức giận, lại thấy anh không lên tiếng, lửa giận trong lòng càng từ từ tăng lên. Bạch Nhược Y đẩy tay Thẩm Đình Thâm ra, thở hổn hển nói: “Tôi nói rồi, không cần anh lo cho tôi, anh nghe không hiểu có phải hay không?” Lúc Thẩm Đình Thâm bị Bạch Nhược Y đẩy ra, anh đã bôi thuốc cho cô xong. Cho nên anh chỉ lạnh lùng đứng dậy, sau đó rời khỏi phòng Bạch Nhược Y, không nhìn cô dù chỉ một cái. Cuộc sống như thể kéo dài mấy ngày, cho dù Bạch Nhược Y có khoá kỹ cửa sổ, đến tối cô vẫn sẽ phát hiện Thẩm Đình Thâm lại đi vào. Thậm chí cô bắt đầu hoài nghi, có phải Thẩm Đình Thâm có dị năng xuyên tường hay không. Nhưng lúc bôi thuốc anh vẫn không nói một câu với cô, bồi xong thì đi mất.
Trải qua việc Thẩm Đình Thâm kiên trì không ngừng giúp Bạch Nhược Y bôi thuốc, cuối cùng chân cô cũng không có gì đáng ngại.