*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta đặt hai tay trên đầu gối, trầm giọng nói: “Trước mắt ta có chín đứa con, năm nam bốn nữ
Bốn đứa con gái chia nhau gả cho các đơn vị doanh nghiệp có liên quan tới tập đoàn tài chính nhà ta, củng cố địa vị của ta ở Nhật Bản
Doanh nghiệp Hợp Tiển này là đối thủ mạnh mẽ nhiều năm, đồng thời là nỗi lo trong lòng ta.”
Nhắc tới tập đoàn tài chính, gương mặt Đằng Y bỗng toát ra vẻ tự hào
Đối với một người đàn ông, có thể phát triển doanh nghiệp lớn đến thể quả là chuyện đáng kiêu hãnh.
Nhưng đối với Bạch Nhược Y, chuyện này liên quan gì tới cô? “Vậy nên?” Bạch Nhược Y xòe hai tay ra, cô chẳng muốn nghe Đằng Y nói tiếp
Vậy nên ông ta nghĩ tới một cách để giải quyết3nỗi lo trong lòng, đó chính là liên hôn hai nhà, muốn Bạch Nhược Y gả cho Hùng Ngạn.
Nhưng sự thật là ông ta vừa mở miệng đã nói đúng những gì cô nghĩ: “Hiện giờ doanh nghiệp Hợp Tiến đề nghị liên hôn với nhà chúng ta
Tuy ta còn một đứa con gái nhưng nó mới mấy tuổi thôi, tất nhiên không thể bảo nó liên hôn
Trong số những đứa còn lại, chỉ có con là thích hợp.”
Hơn nữa dáng vẻ Bạch Nhược Y xinh đẹp, ngũ quan tinh tế đầy sức sống
Thậm chí Đằng Y có thể cam đoan rằng Hùng Ngạn mà gặp cô nhất định sẽ rất vui.
“Không.” Bạch Nhược Y xua tay: “Trước hết, chưa nói tới chuyện tôi không thừa nhận mình là con gái ông, mà hiện giờ, tôi đã kết hôn ở Trung Quốc, có chồng rồi, sao1có thể kết hôn lần nữa?”
Quan hệ giữa cô và Thẩm Đình Thâm khác nào cưới nhau đâu, chỉ còn thiếu hình thức nữa thôi.
Đằng, không thèm để ý lời cô là thật hay giả, ông ta vươn bàn tay to và ghi xuống bả vai gầy yếu của cô: “Mấy chuyện đó chẳng sao cả, ta đã bảo Đào Thành xử lý tư liệu về con ở thành phố H rồi
Dù trước kia con kết hôn hay như thể nào, ở đây con phải bắt đầu lại lần nữa, lấy thân phận con gái ta và bắt đầu lại cuộc đời mình.”
Nghe ông ta nói thế, Bạch Nhược Y cảm thấy mình như đang ở trong mộng
Dám loại bỏ thân phận của cô ư? Rốt cuộc Đẳng Y làm nghề gì mà trâu bò đến vậy? “Tôi chẳng cần thân phận này, cũng không thèm3cuộc đời đó!” Cuối cùng Bạch Nhược Y hét to, cô đã không nhịn được nữa rồi.
Ông ta không thèm quan tâm ý nghĩ của người khác, cứ một mực nói bản thân ông ta cần cái gì!
“Ông tưởng ông là ai? Ông dựa vào đâu mà đòi quyết định cuộc đời tôi? Thứ tôi muốn chính là cuộc sống ban đầu của mình!” Bạch Nhược Y hiếm khi nổi giận như vậy, nói chuyện như muốn xé họng.
Dường như nói vậy có thể phát tiết cơn bực trong lòng mình
“Ta có thể quyết định cuộc đời của rất nhiều người khác.” Đằng Y nói một cách sâu xa, trong mắt đầy vẻ đắc ý: “Huống hồ con là con gái ta, đương nhiên ta có thể quyết định.”
“Không hề!” Bạch Nhược Y muốn dùng sức đẩy tay Đằng Y trên vai mình ra, những bàn3tay vừa dày rộng vừa nặng nề như vậy, cô đẩy mãi cũng không di chuyển
Giống như lời ông ta nói, ông ta có thể quyết định cuộc đời cô, cô không tài nào phản bác được, ngay cả tay ông ta mà cũng không thể đẩy ra
Bạch Nhược Y nhăn mặt, tức tối phủ nhận: “Ông không phải là ba tôi! Ông không phải!”
Từ đầu tới cuối, chỉ có Bạch Kiến là ba cô, chưa từng có người thứ hai, không ai có thể quyết định cuộc đời cô
“Cho dù con nói thế nào, sự thật chính là như vậy.” Khi nói mấy lời này, tiếng Trung của Đằng Y cực kỳ trôi chảy: “Ta là ba của con, người đưa con đến thế giới này là ta, do đó ta có quyền quyết định cuộc đời con.” Chủ nghĩa gia trưởng này làm Bạch9Nhược Y hít thở không thông, thậm chí nói không nên lời
Đằng Y thấy đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y không ngừng run rẩy, ông ta nhìn ra cảm xúc bây giờ của cô rất kích động, còn cô thì không thể lớn tiếng kêu gào hay làm gì đó phát tiết như người bình thường.
Vì vậy nên bây giờ cô giống như khinh khí cầu ngập đầy khí, run rẩy muốn bùng nổ.
“Được rồi, con nghỉ ngơi cho khỏe đi, làm quen một chút với hoàn cảnh nhà mình
Đợi đến cuối tháng, ta sẽ đưa con tới gặp Hùng Ngạn.” Đằng Y thu tay, thông báo đơn giản rồi rời khỏi
Khoảnh khắc bàn tay ông ta buông vai mình ra, cuối cùng Bạch Nhược Y mới cảm thấy mình thở hắt ra một hơi
Ngực cô phập phồng, cổ họng hít đầy khí lạnh tràn cả vào phổi, ngấm vào người làm cô đau đớn
Đây là sao? Rốt cuộc đây là sao? Đến cùng mọi thứ đã xảy ra như thế nào? Quả thực giống như xuyên vào tiểu thuyết! Với lại trong tiểu thuyết cũng không phát triển nhanh như vậy, hoàn toàn không cho Bạch Nhược Y có thời gian phản ứng, đầu óc cô xoay chuyển mãi không kịp
Đôi tay cô run rẩy, ngón tay như bạch ngọc kéo chăn tới lui
Chăn thật mềm mại, nắm một phát đã túm hết cả tấm chăn
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm tấm chăn trên người mình, cảm thấy khó chịu
Cô thở hổn hển, đôi môi anh đào mấp máy, thốt ra vài từ: “Rốt cuộc là sao...” Chưa nói hết câu, Bạch Nhược Y đã phát hiện giọng mình trở nên nghẹn ngào, chẳng biết vì sao
Viền mắt cô nóng hôi hổi
Cô chưa kịp đưa tay chạm vào đôi mắt ngứa ngáy thì một giọt lệ đã rơi xuống chăn
Tấm chăn trắng nõn mềm mại mau chóng hút lấy nước mắt, vì vậy mà để lại dấu vết cỡ ngón tay cái.
Khóc..
mình đang khóc gì vậy? Lông mày nhỏ nhắn của cô hơi nhướng lên, không ngừng mắng bản thân mình
Sợ cái gì? Dù sao thì đợi mình quen với nơi này đã, sau đó chạy về nước không được à? Tuy cô đang ra sức tự an ủi mình, nhưng nước mắt cứ đứt quãng, rơi từng giọt một xuống chăn, mới đó cả khiến cả tấm chăn bị ướt
Bạch Nhược Y túm chăn, cuộn tròn hai chân, lấy chăn che mắt
“Đừng khóc nữa! Khóc gì chứ!” Cô vừa trách mình không tốt, đầu ngón tay càng lúc càng ra sức; đồng thời cũng cảm giác được chăn đã bị nước mắt nóng bỏng làm cho ướt sũng, ngay cả đầu ngón tay cũng cảm nhận được
Không thể không nói rằng vừa rồi, những lời Đằng Y nói với cô cực kỳ khủng bố
Nhìn từ mọi khía cạnh, nếu Đằng Y nói không sai, Bạch Nhược Y đã đoán được thế lực của ông ta khổng lồ đến đâu.
Quả thực cô bị lời của ông ta dọa sợ, sợ mình không thể về lại thành phố H, không còn gặp được người mình muốn gặp nữa.