*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vật liệu xây phòng là loại nhân tạo - phỏng theo tự nhiên, gạch lát sàn được làm từ nhựa có độ bền cao và không gây ô nhiễm, sau đó vẽ đè lên bề mặt những đường vân gỗ theo quy luật, giấy dán tường đều là loại tự nhiên
Thoạt nhìn, căn phòng này như được xây từ gỗ, đồ đạc và cách bố trí nội thất giống như những gì Bạch Nhược Y từng thấy trong phim truyền hình Nhật Bản.
Nhờ đó mà khiến cô bỗng chốc phản ứng kịp, bây giờ mình đang ở Nhật! Trời ơi! Mình thật sự tới Nhật Bản ư? Đám người đó bị bệnh thần kinh phải không? Tự tiện dẫn mình tới đây
Bạch Nhược Y dậy khỏi giường, mò3tìm di động trên người mình
“Ta vứt di động của con rồi.” Giọng nói hùng hồn vang lên
Ông ta nói tiếng Trung hơi gượng gạo, ngay cả chỗ ngắt nghỉ cũng chẳng giống
Bạch Nhược Y sợ tới mức kéo chăn lên che ngực, nhìn theo tiếng nói mới cất lên
Cô thấy một người đàn ông mặc kimono màu đen đang ngồi xếp bằng ngoài cửa
Cửa phòng mở toang, Đằng Y nhìn thấu hết mọi động tĩnh bên trong
Kể từ lúc Bạch Nhược Y mở mắt, ông ta đã nhìn cô chằm chằm
“Ông là ai?” Tim Bạch Nhược Y đập liên hồi
Dù tính cô có lạnh nhạt thì khi tới một đất nước hoàn toàn xa lạ, hơn nữa còn có một người đàn ông mình chưa từng gặp1đang ngồi ngoài phòng, bấy nhiêu đó làm sao có thể khiến cô không sợ
Đằng Y đứng dậy, hai tay chống nạnh
Gương mặt ông ta tràn đầy gió sương qua năm tháng, cặp mắt sáng ngời đầy vẻ táo bạo độc ác
Ông ta vừa cử động, Bạch Nhược Y đã không nhịn được mà rụt cổ: “Ông muốn làm gì?” “Ta muốn vào đó.” Đẳng Y vừa nói vừa duỗi chân bước vào phòng Bạch Nhược Y.
Vốn dĩ đây là sân nhà ông ta, ông ta muốn vào phòng nào cũng được
Do Bạch Nhược Y là con gái ruột nên Đằng Y mới chờ mãi bên ngoài, đợi cô tỉnh mới vào
Bước chân Đằng, càng tới gần, đồng tử trong đôi mắt hổ phách mở to kia càng3co lại mãnh liệt, tiếng tim đập cũng mỗi lúc một lớn, giống như muốn nhảy ra khỏi họng Bạch Nhược Y
Vóc người Đằng Y to lớn, không chỉ dáng cao mà còn vai rộng, rộng gấp bội người bình thường
Dù là hơi thở độc đoán trong mắt hay hình dáng cơ thể, Đẳng Y đều khiến người khác cảm thấy ông ta là hình ảnh tượng trưng cho sức mạnh, sự bá đạo toát ra làm người ta muốn khuất phục.
Ông ta đi đến bên giường Bạch Nhược Y và ngồi xuống, ánh mắt như đang tinh tế phác họa gương mặt Bạch Nhược Y
Lát sau, khi đã nhìn kỹ gương mặt cô bốn năm lần, biểu cảm của Đằng Y mới thay đổi
Trút bỏ cảm giác3để phòng, ngay cả ánh mắt ông ta nhìn cô cũng dịu dàng thêm mấy phần.
“Con..
rất giống bà ấy.” Cuối cùng Đằng Y cũng nở nụ cười, hơn nữa nụ cười ấy có phần trái ngược với diện mạo ông ta: “Bà ấy cũng đẹp như vậy.”
Bạch Nhược Y biết ông ta nói cô giống ai, bây giờ cô cũng biết ông ta là ai
Cảm giác sợ hãi lúc mới gặp đã biến mất, Bạch Nhược Y buông chăn ra, trong mắt đầy lửa giận: “Ông dựa vào cái gì mà đưa tôi tới Nhật? Tôi muốn về!” Đằng Y nhướng mày, lông mày ông ta rất đậm, mi mắt dày nơi đuôi mắt lại khiến ông ta mang khí khái anh hùng: “Không thể nào, con không9thể quay về.”
“Không thể quay về?” Bạch Nhược Y quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ
Ở đây có một gốc đa lớn, vừa nhìn đã biết là cây nhiều năm tuổi, trên cây còn có mấy con chim nhỏ đang hót vang.
Mọi thứ đều yên bình và tràn ngập tinh thần phấn chấn, thể mà Bạch Nhược Y lại nghe Đằng Y nói cô không thể quay về
“Chẳng lẽ ông có thể giam lỏng tôi hay sao?” Bạch Nhược Y nói rồi trợn mắt nhìn Đằng Y, trong lòng cảm thấy khó khăn
Bây giờ trên người không có tiền, có vẻ như tạm thời cô không thể tự dựa vào bản thân để về: “Ông làm thế nào tìm được rồi đưa tôi qua đây, ông đưa tôi về ngay đi.” “Ta nói rồi, con không thể quay về.” Đằng Y không thay đổi sắc mặt, nói lại lần nữa, sự mềm mại nơi đáy mắt dần dần vụt tắt: “Đừng nói bây giờ con đang ở Nhật, ở ngay trong sân nhà ta, cho dù con ở thành phố H, ta muốn đưa con về đây cũng dễ.”
“Ông tưởng mình là vua sao?” Bạch Nhược Y cười khinh bỉ
Dù là Đào Thành hay Đằng Y cũng vậy, cách bọn họ nói chuyện quá buồn cười
“Xét theo ý nghĩa nào đó thì cũng có thể là vậy.” Đằng Y lạnh nhạt thốt ra những lời này mà không hề cảm thấy mình có phần nào khoe khoang.
Bạch Nhược Y nhíu hàng mày nhỏ nhắn, ngũ quan xinh đẹp mang vẻ vô cùng sốt ruột: “Rốt cuộc ông đang nói bậy bạ gì vậy? Mau đưa tôi về nhà!” “Bằng không tại sao mẹ con phải trốn ta, trốn tới tận Trung Quốc?” Nhắc tới chuyện này, trong mắt Đằng Y toát lên nỗi đau: “Cũng do ảnh hưởng từ khía cạnh đấy mà ra, thể lực của ta quá lớn.” Nghe giọng điệu của Đằng Y, Bạch Nhược Y cảm thấy ông ta không giống như muốn nhận con gái một cách đơn giản
Nếu không, tại sao ông ta phải dùng cách nói cứng nhắc ấy với mình? Tốt xấu cũng phải nhận sai, xin lỗi vì nhiều năm không làm hết trách nhiệm của một người cha, đại loại thể chứ
“Rốt cuộc ông đưa tôi qua đây làm gì?” Bạch Nhược Y hỏi thẳng thừng
Đằng Y rũ mắt xuống, lấy một đống tư liệu trong kimono ra rồi đưa cho Bạch Nhược Y: “Đây là tư liệu doanh nghiệp Hợp Tiến, đằng sau là tư liệu về Hùng Ngạn
Con xem đi, ta cố ý bảo Đào Thành dịch ra tiếng Trung, để con đọc hiểu.”
Bạch Nhược Y mở tư liệu mà Đẳng Y đưa tới, cô trợn tròn mắt nhìn ông ta: “Tôi không xem đâu, cũng chẳng để ý doanh nghiệp Hợp Tiến hay Ngạn gì gì đó, tôi chỉ muốn biết ông đưa tôi qua đây làm gì?” Đẳng Y cau mày, hơi thở để vương xộc tới: “Con xem tư liệu rồi biết.” Lúc đấy, Bạch Nhược Y mới miễn cưỡng đọc
Không xem thì thôi, vừa xem cô đã giật mình
Doanh nghiệp Hợp Tiến lợi hại ở chỗ, công ty bọn họ gần như liên quan tới tất cả ngành nghề ở Nhật Bản, đặc biệt là khả năng kinh tế: phần trên đánh giá sơ bộ, phía sau chẳng rõ bao nhiêu con số không
Kế đó là tư liệu về Hùng Ngạn, Bạch Nhược Y cũng nhìn thấy thân phận của đối tượng này - con trai độc nhất của doanh nghiệp Hợp Tiến.
Nhưng cô vẫn không hiểu ý rằng Y, ông ta cho cô xem những thứ này làm gì? “Mấy tư liệu này có liên quan tới việc tại sao ông đưa tôi tới đây à?” Bạch Nhược Y không hiểu bèn hỏi.
Đằng Y liếc mắt nhìn cô: “Doanh nghiệp Hợp Tiến có ý định liên hôn với nhà chúng ta.”