*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Nguyệt là một người hành động nhanh nhẹn, như lời cô ấy nói, cô ấy hủy tất cả tài liệu và tài chính mà Đào gia cho Thẩm thị chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi
Chuyện này cũng dẫn đến việc trong nội bộ công ty đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng thiếu hụt lớn, rất nhiều dự án liên quan đến Đào gia đều không vận hành được nữa.
Công ty Thẩm thị là một công ty gia tộc, cũng tức là trên căn bản các cổ đông quan trọng của công ty đều là người trong nội bộ gia tộc nhà họ Thẩm
Khi công ty Thẩm thị không có vấn đề gì thì tất cả thuận lợi suôn sẻ, nói chuyện mở cuộc họp đều sẽ lấy thân phận người nhà mình để họp, về cơ bản3Tổng giám đốc đưa ra quyết định gì thì mọi người đều sẽ không có dị nghị.
Nhìn có vẻ hòa bình, mọi người đều là người một nhà tương thân tương ái, không phân anh tôi, càng không nói đến lợi ích
Nhưng vừa đến lúc công ty xuất hiện vấn đề, những trưởng bối này liền bắt đầu nghĩ xem có cần đổi người lãnh đạo hay không
Rất nhiều năm về trước, Thẩm Thanh Du bận sứt đầu mẻ trán vì chuyện công ty, khó khăn lắm mới rút ra được thời gian rảnh về nhà ăn một bữa cơm, vừa vào cửa, ông ta đã phát hiện trong phòng khách nhà mình đã có rất nhiều trưởng bối đang ngồi
Còn ba của Thẩm Thanh Du ngồi ở giữa họ, khuôn mặt buồn rầu, sau khi thấy Thẩm Thanh1Du về nhà thì chẳng nói hai lời đã cho ông ta một bạt tai, lên tiếng giáo huấn, “Tại sao mày phải hủy hôn với Đào gia, mày có biết việc mày làm loạn đã gây ra bao nhiêu tổn thất cho công ty không hả?”
Sau đó Thẩm Thanh Du mới biết những trưởng bối đó đã nhắc đến hướng đi sau này với ba của Thẩm Thanh Du
Đổi một câu nói khác, họ đề cập đến việc giao vị trí Tổng giám đốc công ty cho anh họ của Thẩm Thanh Du khi ấy là Thẩm Lạc đảm đương
May mà lúc đó vận may và thực lực của Thẩm Thanh Du không tệ, ngày hôm sau đã nhận được một mối làm ăn lớn, bịt lỗ hổng thiếu hụt của Thẩm thị lại
Cho nên các trưởng bối3không còn nhắc đến chuyện hướng đi sau này nữa, nhưng hành động của họ đã mang đến không ít áp lực cho Thẩm Thanh Du hồi trẻ.
Nhiều năm sau, những người trong gia tộc này vẫn đi con đường như thế.
Thẩm Lạc ngồi cạnh Thẩm Thanh Du đã không còn trẻ trung nữa, nhưng con trai ông ấy vẫn luôn giữ một chức giám đốc trong Thẩm thị, năng lực làm việc cũng khá tốt.
Chẳng qua ánh sáng của Thẩm Đình Thâm quá lớn, cho nên không có chuyện gì của anh chàng giám đốc đó.
Thẩm Lạc cười hòa nhã, nhìn nụ cười không có ác ý gì, nhưng Thẩm Thanh Du biết ông ấy đang có ý định nào đó, “Mấy trưởng bối bọn tội thảo luận thì thấy không thể để vấn đề tồn vong của3công ty chỉ đề riêng trên người Đình Vũ, ý của bọn tôi là nếu lần sau dự án lại xuất hiện vấn đề gì thì cứ trực tiếp nhường vị trí Tổng giám đốc ra.”
“Các anh cũng biết dự án là của Đình Vũ, không liên quan gì đến Đình Thẩm đang làm Tổng giám đốc, cho dù dự án của Đình Vũ lại xuất hiện vấn đề gì thì suy nghĩ của bọn anh không phải nên là bảo Đình Vũ từ chức hay sao? Tại sao phải từ chức Tổng giám đốc?” Thẩm Thanh Du liếc Thẩm Lạc với ánh mắt hơi khinh thường, lòng dạ Tư Mã Chiều của Thẩm Lạc cũng lộ liễu quá rồi, “Thẩm Lạc, tâm tư nhỏ này của anh cũng đi quá xa rồi đấy nhỉ?”
“Đi xa ư?” Thẩm Lạc9cười ha hả, từ lúc lên tiếng nói chuyện đến bây giờ, nụ cười của Thẩm Lạc vẫn chưa từng thu lại
Nếp nhăn cười nơi khóe mắt rõ ràng nhiều hơn người cùng tuổi không ít, “Mọi người đều là người một nhà, chi bằng cứ nói thẳng vào vấn đề thì hơn
Đình Vũ và Đình Thâm nói cho cùng đều là con trai chú, bây giờ Đình Vũ làm công ty lâm vào bước đường này, nếu không phải vì bọn tôi nể mặt chú và công lao của Đình Thâm với công ty bao nhiều năm nay thì bọn tôi đã đuổi Đình Vũ đi từ lâu rồi
Cho nên nói ngược lại, nếu dự án của Đình Vũ lại xuất hiện vấn đề thì công ty không thể giao vào tay cha con chú nữa.”
Thẩm Thanh Du vừa định phản bác thì trưởng bối khác cũng bắt đầu phụ họa, “Thanh Du, chú cũng đừng quá kích động, không phải bọn tôi nói nếu còn xuất hiện vấn đề sao? Cũng không nói là muốn đuổi Đình Vũ và Đình Thâm xuống ngay bây giờ mà, nếu chú lo lắng thì cứ nói thẳng với hai anh em chúng nó, hơn nữa công ty cũng đã không chịu nổi sự giày vò của Đình Vũ nữa, bây giờ cảnh ngộ công ty thể nào mọi người cũng hiểu rõ trong lòng.”
Họ đã nói vậy rồi, dù Thẩm Thanh Du có nói gì cũng đều vô dụng
Công ty bị Thẩm Đình Vũ làm cho thành như vậy đúng là sự thật không cần bàn cãi
Mà nói một cách khách quan thì suy nghĩ của họ cũng có thể hiểu được.
Chỉ là không ngờ vì sự buông thả cho Thẩm Đình Vũ mà làm liên lụy Thẩm Đình Thám, chuyện này ít nhiều khiến lòng Thẩm Thanh Du hơi áy náy.
“Được rồi, bọn tôi nói đến đây là được rồi, tự chủ hãy suy nghĩ kĩ càng, cũng nói với hai thằng bé kia, bọn tôi đi trước đây.” Thẩm Lạc nói xong bèn đứng dậy trước, các trưởng bối ngồi bên cạnh đều lần lượt đứng lên.
Họ chào Thẩm Thanh Du rồi cùng rời đi.
Thẩm phu nhân bưng một tách trà nóng đưa cho Thẩm Thanh Du, “Được rồi, với những chuyện này dù ông có làm thế nào đi nữa cũng vô dụng, vẫn nên bảo Đình Vũ làm việc cẩn thận chút thì hơn.” Đầu mày Thẩm Thanh Du nhíu chặt
Điều họ nói không sai, bây giờ tình hình công ty thế nào mọi người đều biết rõ.
Một lúc nào đó, công ty còn chịu nổi sai lầm Thẩm Đình Vũ gây ra nữa hay sao?
“Có phải sự buông thả của tôi với Đình Vũ đã làm hại Đình Thâm không?” Thẩm Thanh Du đã bắt đầu hối hận vì để Thẩm Đình Vũ vào tổng công ty, khiến công ty thành như vậy, “Tôi tưởng rằng tôi quá thiên vị, luôn cảm thấy mắc nợ Đình Vũ quá nhiều thứ
Mà trên thực tế, việc để Đình Vũ đến tổng công ty làm dự án không phải chuyện tốt với nó
Còn liên lụy Đình Thâm, thằng bé Đình Thám gây dựng công ty lớn mạnh thêm cũng chẳng dễ dàng, tôi không những không thể giúp gì mà còn cử luôn gây áp lực, gây phiền hà cho nó...”
Nghe thấy những lời này từ miệng một người cao ngạo như Thẩm Thanh Du, lòng Thẩm phu nhân vô cùng khó tả
Từ sau khi công ty Thẩm thị xuất hiện vấn đề, đêm đến Thẩm Thanh Du không thể ngủ say giấc, vừa lo lắng chuyện công ty, vừa lo lắng sức khỏe tâm lý của hai đứa con.
“Chuyện này không liên quan đến ông, ông cũng là vì muốn tốt cho hai đứa nó, Đình Vũ cũng không phải là phạm sai lầm không thể bỏ qua, nó còn trẻ, cẩn từ từ tôi luyện.” Thẩm phu nhân ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Duy trong đầu lại hiện lên dáng vẻ Thẩm Đình Thẩm mất kiềm chế ở nhà, rèm mắt mệt mỏi rủ xuống, “Còn Đình Thâm, quả thật áp lực quá lớn.”
“Đình Thâm.” Thẩm Thanh Du khẽ gọi tên con trai mình
“Nhưng mà.” Thẩm phu nhân đột nhiên ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Du, trong mắt có ý an ủi, “Nhưng mà may là bây giờ Đình Thâm có một người bầu bạn bên nó, tôi thật sự không ngờ rằng khi Thẩm thị gặp chuyện, cô bé nhà họ Bạch lại chủ động lấy tiền ra giúp công ty chúng ta.” Nhắc đến Bạch Nhược Y, Thẩm Thanh Du nghe thấy lời mấy cổ đông kia nói thì ít nhiều đã thay đổi quan điểm về Bạch Nhược Y
“Ừ, cô bé đó quả thật không tệ.” Thẩm Thanh Du vẫn mang vẻ mặt rầu rĩ, ông ta còn đang lo lắng về cách xử lý hiện giờ của công ty và cảnh ngộ của hai anh em kia.