*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều này Đào Nguyệt và Nhan Như Ngọc đã bàn bạc từ trước, cho nên hai người không có gì mà thấy bất ngờ với việc Thẩm Thị đã giải quyết được vấn đề này
“Kế hoạch tiếp theo chuẩn bị thực hiện rồi chứ.” Đào Nguyệt nghĩ đến thời gian mình về nước đã được nửa tháng rồi
Công ty Thẩm thị bây giờ vẫn đứng cao vượt hơn hẳn ở thành phố H, thê thảm thì có thể thảm một chút, nhưng vẫn chưa đến nước sụp đổ
“Mấy cổ đông của Thẩm thị đã có ý kiến phàn nàn về hai anh em kia từ lâu rồi, bây giờ chỉ cần hủy dự án này thì họ nhất định sẽ không theo Thẩm Đình Thâm nữa.” Nhan Như Ngọc vốc nước dưới vòi, sau khi xoa lung tung lên mặt thì nhìn3râu của mình trong gương
Hôm nay râu không mọc quá nhiều, không cần cạo
“Đến lúc đó tôi sẽ mua luôn Thẩm thị, tôi phải đổi Thẩm thị thành vào thị!” Mắt Đào Nguyệt hơi nheo lại, phát hiện thợ làm móng nhìn mình bằng ánh mắt khó lòng tin nổi
Đào Nguyệt có chút hứng thú với anh thợ này, cười dịu dàng với anh ta, “Vừa rồi cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Không tin lời tôi nói à?” “Không không, chuyện của khách hàng tôi đều không chú ý lắng nghe.” Anh thợ cúi đầu, nghiêm túc sửa móng cho Đào Nguyệt
Đào Nguyệt rút mạnh ngón tay về, khiến anh thợ sợ đến mức trợn trừng mắt, song lại không dám ngẩng đầu nhìn
Đào Nguyệt ở bên này lập tức tắt video call với Nhan Như Ngọc, cơ thể ngả1về trước, “Dù cậu không thành tâm nghe những công ty Thẩm thị có danh tiếng lớn đến thế, người thành phố H bọn cậu có ai không biết chứ hả? Cậu còn nói cậu không nghe thấy?”
“Tôi...” Anh thợ thật sự không biết mình nên nói là nghe thấy hay là nói không nghe thấy, “Tôi sẽ không nói ra ngoài đầu, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp mà không tin bà đi hỏi giám đốc khách sạn này xem, trước giờ tôi chưa từng kể với người khác tôi nghe thấy khách hàng nói gì hoặc làm gì
Với lại tôi cũng không uống rượu, cho nên không có chuyện tôi uống nhiều rồi nói lung tung hay gì...”
Anh thợ nói cả đống với khuôn mặt căng thẳng, muốn để Đào Nguyệt tha cho mình
Đào Nguyệt khẽ cười ha ha,3“Cậu không cần căng thẳng, tôi không nói là cậu sẽ kể những gì cậu nghe được ra ngoài
Tôi muốn bảo cậu ghi nhớ khuôn mặt tôi cho rõ, không đầy một năm thì nhân vật trên đỉnh thành phố H của bọn cậu là tối rồi, còn Thẩm thì sẽ không tồn tại nữa.”
Bấy giờ anh thợ mới thở phào, gật đầu lia lịa, “Tôi sẽ ghi nhớ.” Một bên khác, tuy Thẩm Thanh Du vẫn không quản chuyện công ty, nhưng người luôn ở nhà như ông ta cũng không thể yên tĩnh được mấy
Lúc này, trong phòng khách lớn nhà ông ta đã có bảy tám trưởng bối trong gia tộc đang ngồi, đồng thời họ cũng là cổ đông lớn của công ty Thẩm thị.
Thẩm Thanh Du ngồi trên chiếc ghế sofa ở chính giữa, bảy tám trưởng3bối lần lượt ngồi quanh ông ta, khuôn mặt ai nấy đều không thân thiện cho lắm
“Thanh Du à, lần này công ty thật sự bị Đình Vũ hại thê thảm rồi.” Trưởng bối dựa vào bên cạnh là anh họ Thẩm Lạc của Thẩm Thanh Du
Ông ấy chủ động ngồi cạnh Thẩm Thanh Du cũng tức là thay mặt mấy trưởng bối khác nói chuyện trực tiếp với Thẩm Thanh Du
“Chuyện phía truyền thông báo chí viết cũng không thể tin toàn bộ được, rốt cuộc là ai muốn hại Thẩm thị chúng ta vẫn còn chưa thể nói rõ, bây giờ anh đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Đình Vũ thì liệu có hay lắm không.” Dù gì Thẩm Thanh Du đã quản lý công ty nhiều năm, trong đám người này, khí thế trên người ông ta rõ9ràng rất nổi bật, khiến người ta vừa liếc mắt đã có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Du trong đám người
“Bọn tôi không nói chuyện công ty giảm giá cổ phiếu và chuyện trên báo, bọn tôi nói chuyện về sau ấy.” Thẩm Lạc lắc đầu, lần này họ đến không phải để nhắc về chuyện ngày trước
“Chuyện về sau?” Thẩm Thanh Du vẫn luôn ở nhà, lúc rảnh rỗi có trao đổi với Lý Lâm, Lý Lâm cũng sẽ nói thẳng về hiện trạng của công ty cho ông ta biết
Nhưng nghe ý của Lý Lâm thì bây giờ công ty đang vận hành dự án của Thẩm Đình Vũ, tất cả đều không tệ, không có chuyện gì cả
“Xem ra chú vẫn chưa biết.” Trưởng bối ngồi ở một bên khác lên tiếng nói thẳng, “Thẩm Lạc, chú nói thẳng với em chú rốt cuộc là chuyện gì đi, không cần vòng vo nữa, mọi người đều là người trong gia tộc, cũng đều là người mình, nói chuyện không cần e dè.”
“Tôi cũng đang có ý này, rốt cuộc là chuyện gì anh cứ nói thẳng đi.” Thẩm Thanh Du nhíu mày, nhìn Thẩm Lạc với vẻ khó hiểu
Ông ta cũng đã đoán ra hẳn là chuyện của Thẩm Đình Vũ và Thẩm Đình Thâm ở công ty, nếu không họ sẽ không kéo nhau đích thân đến nhà mình nói nhiều như thế.
“Là thế này, thằng bé Đình Thâm vẫn luôn khiến bọn tôi rất yên tâm, nó thì không có vấn đề gì.” Thẩm Lạc dần dần nói đến Thẩm Đình Vũ, “Chỉ là dự án của Đình Vũ bây giờ không phải là dự án trọng tâm của công ty đấy sao? Đợi dự án này của nó thành công thì sẽ phục hưng được Thẩm thị
Nhưng bọn tôi phát hiện trong dự án của Thẩm Đình Vũ có thêm một dự án game online khác
Đương nhiên nó cũng là vì tốt cho công ty, muốn thu lợi sớm một chút
Nhưng tôi nghe nói lúc nó kí hợp đồng, đến số tiền cũng không nhìn rõ mà đã kí luôn rồi
Dẫn đến việc sau đó Thẩm thị chúng ta căn bản không có tiền để trả cho công ty có bản quyền kia, cuối cùng còn phải để cô bé nhà họ Bạch lấy tiền ra giúp Thấm thị chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn.”
“Cái gì?” Thẩm Thanh Du không hề biết gì về chuyện này, bây giờ nghe được nhiều thông tin từ Thẩm Lạc như thể khiến lòng ông ta sinh ra vô số câu hỏi, “Có chuyện này ư? Là chính miệng Đình Vũ nói với các anh, hay là Đình Thâm nói với các anh? Lúc kí hợp đồng, số tiền đó không xuất hiện vấn đề sao?” Thẩm Thanh Du không quá tin Thẩm Đình Vũ sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp kiểu này, rất có thể là họ đang nói xằng nói bậy
“Bọn tôi đều là cổ đông của công ty, chút tin tức này không cần hai đứa nó chính miệng nói thì bọn tôi vẫn biết.” Thẩm Lạc thở dài sâu xa, “Nếu chú không tin bọn tôi thì có thể tự hỏi Đình Thâm hoặc Đình Vũ đều được.” “Tôi gọi một cuộc điện thoại hỏi xem.” Thẩm Thanh Du nói rồi lấy di động từ trong túi ra..
Thẩm Lạc giơ tay ngăn ông ta, cười cười, “Thanh Du, chứ không cần căng thẳng vậy đâu, bọn tôi đến nói những chuyện này với chú không phải là để báo cáo, bọn tôi chỉ muốn nói vài chuyện liên quan đến vấn đề hướng đi sau này của công ty thôi.”
“Vấn đề hướng đi sau này? Là sao?” Bàn tay cầm di động của Thẩm Thanh Du thõng xuống, trong đôi mắt đen thẫm có thêm chút cảnh giác.