*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đi thôi!” Cảnh sát kéo mạnh chiếc còng trên tay Thẩm Đình Vũ
Thẩm Đình Vũ nhíu mày không vui, đang định nói thái độ của cảnh sát này quá kém thì một giọng nữ đầy vẻ kinh hãi vang lên phía sau Thẩm Đình Vũ, “Thẩm Đình Vũ?” Nhìn ra phía sau đám người, cậu ta thấy một cô gái phủ một tấm chăn trên người chạy chân trần từ trong phòng qua
Mũi đỏ ửng, mắt đầy vẻ lo lắng, khóe môi hơi khô, đang thở hổn hển
Vừa đến, cô gái đã túm cánh tay Thẩm Đình Vũ, nhìn cậu ta với vẻ đầy lo âu, “Anh làm sao thế? Tại sao cảnh sát lại bắt anh?”
Thẩm Đình Vũ muốn giơ2tay xoa đỉnh đầu Chu Kỳ, song lại phát hiện tay mình đã bị còng lại, cậu ta cười bất lực, “Ngoan, không sao đâu, tôi chỉ đến đồn cảnh sát ngồi một lúc thôi, em đi ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì tôi cũng về rồi”
Chu Kỳ không muốn cậu ta nói những lời linh tinh này, đôi mắt long lanh của cô ta lập tức ầng ậc nước, chỉ cần cô ta chớp mạnh, nước mắt sẽ rơi
Cô ta ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Đình Vũ, lắc đầu nguầy nguậy, “Nói dối, anh đang lừa tôi, anh đừng đến đồn cảnh sát” Các cảnh sát rõ ràng hơi thiếu kiên nhẫn, vươn tay kéo tay Chu Kỳ7ra, “Được rồi, có gì này, mời cổ phối hợp chút, chúng tôi phải dẫn nghi phạm đến đồn cảnh sát rồi” “Đừng! Đừng! Đừng dẫn anh ấy đi!” Chu Kỳ không rõ rốt cuộc là chuyện gì, nghe thấy dưới lầu rất ồn ào nên mới nhìn từ ban công xuống thì phát hiện có người chết
Chẳng mấy chốc lại nghe thấy có âm thanh ngoài cửa, cô ta mở cửa nhìn thì trông thấy cảnh sát muốn bắt Thẩm Đình Vũ đi
Chu Kỳ sợ đến độ tưởng rằng Thẩm Đình Vũ đã giết người, cảnh sát bắt cậu ta về, cậu ta sẽ không đến bên cạnh mình được nữa
Sức lực của cô ta không mạnh bằng cảnh sát,9bị cảnh sát gạt ra khiến cô ta sốt ruột mà lập tức òa khóc, “Các người buông tôi ra! Nếu các người muốn bắt anh ấy thì cũng bắt luôn cả tôi đi” “Cô gái này, phiền cô đừng làm loạn nữa, chúng tôi đang làm chuyện công” Cảnh sát lại đẩy mạnh Chu Kỳ một cái, thiếu chút nữa đẩy cô ta ngồi phịch xuống đất
Thẩm Đình Vũ nhíu mày, trầm giọng mắng một câu, “Các người nhẹ tay một chút cho tôi! Đừng làm cô ấy đau! Trên người cô ấy còn có vết thương đấy”
Mấy cảnh sát cũng không phải người xấu gì, nghe thấy lời Thẩm Đình Vũ nói thì lại nhìn dáng vẻ yếu ớt5của Chu Kỳ, quả thực trông giống bị thương
Họ bèn nhỏ giọng bàn bạc mấy câu, rồi hai cảnh sát đến đỡ Chu Kỳ vào phòng, thái độ rõ ràng tốt hơn trước một chút
Chu Kỳ vùng vẫy, không muốn về phòng, “Không! Tôi không về, tôi muốn đi cùng Thẩm Đình Vũ!”
Thẩm Đình Vũ đứng nguyên tại chỗ, nhìn Chu Kỳ liều mạng muốn đi cùng mình
Cô không biết thực ra mình sẽ không có nguy hiểm gì, có lẽ cô cũng tưởng mình là tội phạm giết người, nhưng cô vẫn cố chấp muốn đi theo mình
Trong đôi mắt đen thẫm của cậu ta, ánh sáng rực rỡ, khóe môi mỏng khẽ hé, “Chu Kỳ, nếu anh ra khỏi3đồn cảnh sát, em ở bên anh nhé” Chu Kỳ đâu còn quản được nhiều như thế, cô chỉ tưởng Thẩm Đình Vũ sắp bị bắt, lòng cực kì khó chịu, khóc gào muốn cùng cậu ta đến đồn cảnh sát, “Mấy người đừng kéo tôi, tôi muốn cùng anh ấy đến đồn cảnh sát” Hai cảnh sát vẫn cứng rắn đưa Chu Kỳ về phòng, còn đứng ở cửa nhìn cô ta, cho đến khi cảnh sát bên ngoài dẫn Thẩm Đình Vũ lên xe, hai người họ mới rời đi, để lại một mình Chu Kỳ trong phòng khóc như mưa
Một bên khác, mấy người Chu Du vẫn đang chia nhau đi gặp mấy cổ đông rút cổ phần của Nhạc Hoa, còn đang cố gắng cứu Nhạc Hoa
Đột nhiên di động vang lên, Chu Du nhìn màn hình di động, là Cố Thần Trạch gọi tới
Chu Dự tưởng cổ đông bên phía Cố Thần Trạch đã có chút động tĩnh, bèn lập tức nghe máy, “Sao rồi? Cổ đông anh nói chuyện cuối cùng đã chấp thuận rồi à?” “Không phải” Giọng nói của Cố Thần Trạch rất trầm, “Mà là Nhạc Hoa xảy ra chuyện rồi”
“Hả? Chú Nhạc xảy ra chuyện gì?” Chu Dụ mơ hồ bắt đầu bất an, dẫu sao họ đều biết Thẩm Đình Vũ không phải người tốt lành gì, “Sao thế? Có phải Thẩm Đình Vũ tìm người đánh chú ấy một trận không? Em biết ngay chú ấy đi tìm Thấm Đình Vũ thì nhất định sẽ xảy ra chuyện gì mà, đểu tại em không ngăn chủ ấy, bây giờ chú ấy sao rồi? Có nghiêm trọng không? Bệnh viện nào, chúng ta có cần đi thăm chú ấy không?”
Chu Du hỏi cả đống, cả người cũng không ngồi yên được, lập tức đi ra ngoài cửa, muốn gọi xe định đến bệnh viện
Chu Du cảm thấy mình như bị sét đánh, cơ thể không thể động đậy
Những lời mắc trong cổ họng thoáng chốc chìm xuống
Nhạc Hoa
ông ấy chết rồi? Rất lâu sau, giọng nói của cô gần như run rẩy, “Là
là Thẩm Đình Vũ giết ư?”
“Không biết, dẫu sao tin tức bây giờ đều nói là chú ấy nhảy từ tầng mười lăm xuống, truyền thông đang nói chú ấy không chịu nổi áp lực khi công ty sắp phá sản nên mới nhảy lầu
Không có đơn vị truyền thông nào nhắc đến tên của Thẩm Đình Vũ” Cố Thần Trạch biết rõ rằng không phải là không có đơn vị truyền thông viết, mà là đều đã bị thế lực của Thẩm thị đè xuống
Thẩm thị có thể lực như vậy, chỉ là không ngờ động tác của Thẩm thị lại nhanh đến thế, chẳng có bất cứ thông tin nào về Thẩm Đình Vũ được tiết lộ
Chu Du cảm thấy lông tơ sau lưng mình dựng ngược lên, cô biết Thẩm Đình Vũ ti tiện vô sỉ, không tiếc dùng nhiều thủ đoạn để khiến máy công ty này sụp đổ, nhưng chưa từng nghĩ lại xuất hiện chuyện liên quan đến mạng người
Cổ Thần Trạch có thể hiểu được tâm trạng của Chu Du hiện giờ, khi anh ta vừa nhìn thấy những tin tức đó, anh ta cũng đứng hình
“Được rồi, trước tiên chúng ta đến phòng làm việc của Trần Duệ đã, sau đó lại cùng nhau đi xem
thi thể
của Nhạc Hoa” Giọng nói của Cố Thần Trạch càng lúc càng trầm, lòng anh ta luôn cảm thấy bị một tảng đá đè lên, không thể thoát khí được
Ba người họ đều biết rõ đầu đuôi chuyện công ty Nhạc Hoa gặp khủng hoảng cùng với nguyên nhân Nhạc Hoa chết
Tựa như ba người họ là người đã tận mắt nhìn Nhạc Hoa nhảy xuống từ tầng thượng
Nhìn thì ba người họ không có tội, cái chết của Nhạc Hoa không có bất cứ liên quan gì tới họ
Nhưng nghĩ từ một phương diện khác thì ba người họ lại giống như đồng phạm
Cảm giác tội lỗi khiến tâm trạng ba người họ trở nên cực kì chán nản và bất lực
Họ thật sự không biết tiếp theo nên đối đầu với Thẩm Đình Vũ thể nào, cho dù họ biết tất cả thì cũng cảm thấy không có sức để ngăn cản