Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 366: Không ngủ cùng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Trần Duệ liếc mắt nhìn sang Thẩm Đình Thâm, anh bị lạnh đến run cầm cập: “Thẩm Đình Thâm, hay là bây giờ chúng ta trở lại xe Bạch Nhược Y đi, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp hay, sẽ bị đông lạnh chết mất.” “Ừm, đi thôi.” Thẩm Đình Thâm bỏ tay vào túi quần, anh cũng lạnh đến không chịu nổi

Vì vậy, hai người đi về phía chiếc xe bên kia

Xe của bọn họ dừng cạnh bên xe của Sở Vũ Triết, lúc hai người đi ngang qua, Kiểu Ngữ Yên đang dìu Sở Vũ Triết ngồi lên ghế lái, cẩn thận giúp anh ta thoa thuốc lên miệng vết thương

Nghe tiếng bước chân đến gần, Kiều Ngữ Yên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, mà Sở Vũ Triết nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như đã ngủ rồi

Trần Duệ nhíu mày,2khóe miệng phát ra tiếng tặc lưỡi giống như đang nói chuyện này thật thú vị

Ánh mắt Kiều Ngữ Yên nhìn qua Thẩm Đình Thâm, ánh sáng trong đôi mắt hơi có chút run rẩy

Thẩm Đình Thâm cũng không nhìn Kiều Ngữ Yến nhiều, chẳng qua là cảm thấy qua nhiều năm rồi, cô ấy nhìn lướt qua còn gầy yếu hơn trước kia rất nhiều

“Đình Thâm.” Kiều Ngữ Yến cả gan, nhẹ giọng gọi tên Thẩm Đình Thâm

Trần Duệ cười ha ha, biết điều chui vào trong xe, để Thẩm Đình Thâm một mình nói chuyện với Kiều Ngữ Yên

“Chuyện gì?” Giọng Thẩm Đình Thâm lạnh lùng, không có chút nhiệt tình nào

Cũng không phải vẻ lạnh lùng giả vờ như khi phát giận với Bạch Nhược Y, mà anh thật sự không có cảm giác gì với Kiều Ngữ Yên, giọng điệu như đang9nói chuyện cùng một người xa lạ chỉ biết tên

Gió lạnh thổi bay mái tóc dài lên mặt Kiều Ngữ Yên, lộ ra khuôn mặt tiều tụy của cô ấy: “Chuyện trước kia, thật xin lỗi.” “Cô không có gì cần phải xin lỗi tối cả, cô chỉ là thích người khác trước mà thôi.” Đôi con ngươi đen nhánh của Thẩm Đình Thâm nhìn thẳng vào khuôn mặt ốm yếu của Kiều Ngữ Yên: “Hơn nữa, chuyện trước kia không cần nhắc đến nữa.”

“Em biết lúc trước em nói chuyện với anh rất tàn nhẫn, khi ấy em thật quá ngây thơ rồi.” Tốc độ nói chuyện của Kiều Ngữ Yên rất chậm chạp, hơn nữa giọng nói của cô rất đặc biệt, nên khi nói chuyện đều lộ ra vẻ bình tĩnh của con gái Giang Nam: “Em cũng không có ý gì khác,6chỉ là rất khó để được gặp anh một lần, nên rất muốn nói với anh cầu xin lỗi.” “Không cần đâu.” Thẩm Đình Thâm bước lên một bước, chuẩn bị đi lên xe

Đứng bên ngoài nói chuyện, thật sự lạnh không chịu nổi

“Đình Thâm!” Kiều Ngữ Yên vô thức nắm lấy ống tay áo của Thẩm Đình Thâm, nóng nảy gọi anh dừng lại

Thẩm Đình Thâm lạnh lùng rút tay về, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô: “Buông tay ra, hơn nữa làm phiền cô gọi rõ họ tên tôi, Thẩm Đình Thâm.” Khoảng cách giữa hai người đã quá xa rồi, cách gọi thân mật như vậy, Thẩm Đình Thâm không quen nổi, Trong lòng Kiểu Ngữ Yên đầy phức tạp, cô thấy rất khó chịu, biết rõ là không nên, sau đó sợ hãi cúi đầu: “Không0phải, em chỉ muốn nói với anh, chuyện tấm ảnh lúc trước chụp Sở Vũ Triết ngủ cùng với Bạch Nhược Y...”

“Thế nào? Hiện tại cô cảm thấy Sở Vũ Triết làm tổn thương tôi chưa đủ sâu nên còn muốn đạp cho tôi thêm hai phát nữa sao? Tôi rất vui lòng giúp có việc này đấy.” Trong nháy mắt, đôi mắt Thẩm Đình Thâm bắn ra đầy lửa giận.

Kiều Ngữ Yên bị dọa sợ tới mức phải lùi về phía sau vài bước, liên tục mở miệng giải thích: “Không phải, em muốn nói hôm đó Sở Vũ Triết và Bạch Nhược Y thật ra không có phát sinh chuyện gì cả, Sở Vũ Triết không có chạm vào cô ấy

Người cởi quần áo cô ấy là nhân viên nữ phục vụ trong quán bar, Sở Vũ Triết chỉ vờ chụp vài tấm hình7mà thôi

Em sợ vì chuyện này mà giữa hai người có khoảng cách, nên muốn nói với anh một tiếng.”

Mặc dù Thẩm Đình Thâm không phải tức giận vì chuyện Bạch Nhược Y ngủ cùng với Sở Vũ Triết, nhưng khi nghe được tin tức này, trong lòng anh vẫn xuất hiện một tia thoải mái.

Hàng lông mày đang nhíu chặt của anh hơi dân: “Đã biết.”

Sau đó anh liền đi thẳng lên xe của mình, Trần Duệ mang vẻ mặt cười xấu xa nhìn Thẩm Đình Thâm: “Sao vậy? Mối tình đầu đến lấy lòng cậu à? Nhưng mà tôi nói này, đã qua nhiều năm vậy rồi, mà Kiều Ngữ Yên càng lớn lại càng đẹp nhỉ.”

“Nếu cậu thích thì cứ bao đi, dù sao Sở Vũ Triết cũng là một tên vô dụng, cậu dư sức thắng cậu ta mà.” Thẩm Đình Thâm ngồi lên chỗ ngồi phía sau, sau đó nằm xuống

“Bỏ đi, tôi cũng không phát rồ đến mức đó.” Trần Duệ ngồi phía trước, co chân lên chơi điện thoại

Mà Bạch Nhược Y đang ngồi trong phòng, cạnh bên lò sưởi cạnh tường, cả người được sưởi ấm, nóng dần lên

“Vậy đừng nhắc đến người đó nữa, nói đến mẹ con đi.” Bạch Nhược Y chuyển đề tài, cô cũng không muốn cầm ba mươi tỷ từ tay Tuyết Thôn, còn chọc Tuyết Thôn tức giận

Biểu cảm trên mặt Tuyết Thôn dịu xuống: “Y Nhất, cô ấy là một cô gái tốt, lớn lên xinh đẹp, lại lương thiện ấm áp

Nhưng cô ấy là đứa trẻ mồ côi, ngoài việc biết bản thân là một người Trung Quốc ra, cô ấy hoàn toàn không có chút hiểu biết nào với cơ thể của mình cả

Sau đó không biết làm sao lại tới Nhật Bản, lúc quen cô ấy chú còn là một tên lưu manh đường phố, cả ngày đánh nhau với người khác

Có một lần chú bị mấy người cầm dao đuổi đánh, là cô ấy đã cứu chú, còn chăm sóc chủ nữa.” Nghe lời Tuyết Thốn nói, Bạch Nhược Y hình dung trong đầu, giống hệt như một bộ phim thần tượng

Nhưng căn cứ theo sự phát triển bình thường của cốt truyện, thì nên là hai người lâu ngày ở chung, từ từ sinh tình cảm chứ

Bạch Nhược Y không biết tại sao mẹ mình lại gả cho người khác, có hoang mang hỏi: “Thể vi sao hai người không ở cùng nhau? Là do mẹ cháu không thích chú sao?” Tuyết Thôn thất vọng lắc đầu: “Thật ra chủ cũng không biết lúc đó Y Nhất có thích chú hay không nữa, nhưng lúc đó chủ luôn cảm thấy xuất thân của mình không tốt, nên không biết làm sao mới có thể mở miệng tỏ tình với Nhược Y

Đợi đến khi chủ tìm được công việc cố gắng làm thật tốt thì Y Nhất đã kết hôn với người đàn ông khác rồi, hơn nữa trông có vẻ Y Nhất cũng rất thích anh ta.”

“Vậy sau đó thì sao? Sau đó mẹ con bị bệnh gì? Tại sao phải ở lại Trung Quốc, mà chú tại sao lại giúp bà trông coi số gia sản này?” Bạch Nhược Y một lần liền hỏi liên tiếp mấy câu, đôi mắt hổ phách kia đầy hiếu kỳ

“Vốn dĩ lúc đó chú đã có ý định không liên lạc với Y Nhất nữa, trong lòng lặng lẽ chúc phúc cô ấy sau này có cuộc sống thật hạnh phúc

Thế nhưng sau đó nhận được cuộc gọi của Y Nhất, cô ấy nói cho chú biết, cô ấy bị người ta gạt, tên đàn ông mà cô ấy kết hôn là tên khốn kiếp

Hơn nữa cô ấy cũng phát hiện bản thân mắc bệnh nan y, cô ấy muốn trở lại Trung Quốc, nhưng không biết làm thế nào để thoát khỏi tay người đàn ông kia.”

“Vì vậy chú liền làm việc nghĩa không chùn bước, giúp bà chạy thoát, trốn về Trung Quốc sao?” “Chú cũng không có năng lực lớn đến nỗi có thể giúp cô ấy, là nhờ có Sở gia giúp đỡ, chúng ta mới có thể chạy đến Trung Quốc, nói đến đây...” Đôi mắt Tuyết Thốn lóe sáng nhìn Bạch Nhược Y: “Vốn dĩ Y Nhất tính đưa con cho chủ nuôi dưỡng, nhưng về sau lại sợ tên đàn ông kia tìm được chú, sẽ cướp con đi, nên mới gửi con cho một người mà chú không hề quen biết.”

Nói cách khác, Tuyết Thốn có thể tận mắt nhìn thấy Bạch Nhược Y lớn lên, thật tốt biết bao.