*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chúng cháu vừa nãy ở ngoài, nghe thấy chú và Sở Vũ Triết nói chuyện, chủ là chú Tuyết Thôn đúng không?” Bạch Nhược Y cưới hỏi, trong lòng vẫn lấy làm lạ, dù sao quan hệ của người này với mình không thể bình thường chút nào.
Tuyết Thôn khi nghe thấy Bạch Nhược Y gọi mình là chú Tuyết Thôn thì ánh mắt chợt lóe sáng.
Ông ta kéo Bạch Nhược Y ngồi xuống bên cạnh, muốn cô ngồi xuống, nhưng lại sợ ngồi quá gần cô thành thử cầm ghế đặt xuống mấy lần mà lại không ngồi
Bạch Nhược Y lắc đầu khẽ nói: “Ngồi gần cũng không sao, cháu không ngại đâu.” Nhưng đôi mắt đen láy của Thẩm Đình Thâm lại nhìn chằm chằm vào hành động kỳ lạ của Tuyết Thắn, khẽ2nhíu mày lại, trong lòng đang suy đoán rốt cuộc Tuyết Thôn là ai.
Thử hỏi dưới bầu trời này, ở đâu có loại người như vậy.
Vô duyên vô cớ giúp đỡ mẹ của Bạch Nhược Y, cất giữ ba mươi tỷ, hơn nữa còn sống tha hương nơi đất khách quê người, lại còn sống ở cạnh bờ biển hoang vắng lâu như vậy
Dù là ông ta có tình cảm sâu sắc như thế nào với mẹ của Bạch Nhược Y thì cũng có thể lấy ra một chút đỉnh trong ba mươi tỷ đó để sống sung túc cũng được.
Thực sự không hiểu nổi trong đầu Tuyết Thốn đang suy nghĩ gì nữa.
Tuyết Thôn nở nụ cười thật thà với Bạch Nhược Y, rồi ngồi xuống bên cạnh cô
Sau đó nhặt lấy sổ tiết kiệm9vừa nãy bị Sở Vũ Triết cướp mà đánh rơi trên sàn, phủi bụi đi, hai tay đưa cho Bạch Nhược Y: “Đây là của mẹ cháu đưa cho cháu.”
“Cảm ơn.” Bạch Nhược Y nói vô cùng khách sáo, giơ hai tay nhận cuốn sổ tiết kiệm đó, nhìn con số trên đó, cũng không hề lăn tăn gì
Tuyết Thôn mở miệng định nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy Thẩm Đình Thâm và Trần Duệ lại hơi mất tự nhiên hình như hơi ngại về sự xuất hiện của họ
Thẩm Đình Thâm hiểu ý, ngáp một cái rồi đưa tay nắm lấy bả vai Trần Duệ: “Bây giờ chúng ta không còn việc gì nữa, chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng đi.” “Giữa trời mùa đông bờ biển có gì hay ho chứ,6không thể bì được với việc sưởi ấm cạnh lò sưởi.” Trần Duệ giật vai, muốn rời khỏi tay của Thẩm Đình Thâm.
Nhưng Thẩm Đình Thâm lại dùng sức kéo Trần Duệ đi, ngang ngược lôi anh ta ra ngoài: “Tôi nói đầu cậu sao không có chút linh hoạt nào vậy.” “Sao tôi lại không linh hoạt chứ? Tôi vừa mới nhảy từ cửa sổ vào, giật dao khỏi tay Sở Vũ Triết, động tác ấy ngầu biết bao nhiêu.” Trần Duệ vừa ba hoa nói vừa theo Thẩm Đình Thâm đi ra ngoài
“Động tác của cậu dẹp nỗi gì, giống như là đánh nhau với phụ nữ ấy.” Thẩm Đình Thâm nheo mắt khẽ cười
Hai người vừa cười vừa nói đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Bạch Nhược Y và0Tuyết Thôn
củi bên trong lò sưởi cháy lách tách, thi thoảng lại có chút tia lửa bắn ra
Bạch Nhược Y lại nhìn Tuyết Thôn, rồi lại nhìn lò sưởi, sau đó phá vỡ sự lúng túng hỏi: “Lò sưởi như thế này giờ hiếm gặp lắm, chú tự làm hay là gọi thợ tới làm vậy?” Tuyết Thôn nghe thấy nhìn chiếc lò sửa cười nói: “Tự chú làm.” Bạch Nhược Y gật đầu cười hơi xấu hổ, bởi vì cô không biết nên nói gì cả
Cuối cùng Tuyết Thôn cũng nhận ra là Bạch Nhược Y đang mất tự nhiên, hiểu là mình không biết nói chuyện phiếm nên áy náy: “Có phải là nói chuyện với chú, cháu cảm thấy không được tự nhiên phải không?” “A...” Bạch Nhược Y cũng không muốn nói7dối ông ta, thực sự là không được tự nhiên cho lắm
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp gỡ Tuyết Thôn, đương nhiên là cô thấy hơi mất tự nhiên: “Có một chút.” “Vậy chú kể cho cháu một chuyện về mẹ cháu nhé.” Cuối cùng Tuyết Thôn cũng nghĩ ra được một chủ đề bình thường, nhắc tới mẹ của Bạch Nhược Y, khóe miệng lại cười một cách hiền hậu
“Được, cháu cũng rất tò mò, sao chú lại đồng ý giữ hộ tài sản cho mẹ cháu lâu như vậy?” “Bởi vì mẹ cháu là ân nhân của chú, cho nên chú đã đồng ý với bà ấy là sẽ giúp bà ấy chuyện gì đó, hơn nữa mẹ cháu rất tin chú.” “Mẹ cháu tên là gì?” Bạch Nhược Y không hề có ấn tượng gì về mẹ đẻ của mình cả, càng không biết bà tên là gì
Đôi mắt Tuyết Thôn khẽ nheo lại, giọng nói rất dịu dàng nói ra tên mẹ của Bạch Nhược Y: “Y Nhất.” “Nhất Nhất?” Bạch Nhược Y nheo mày, đọc lại nhưng bởi vì Tuyết Thốn nói tiếng Trung không chuẩn nên cô nghe nhầm tên
Tuyết Thốn gật đầu: “Đúng Y Nhất
Chữ Y là chữ cuối cùng trong tên của cháu sau đó là chữ Nhất trong Nhất Nhị Tam.” Giờ Bạch Nhược Y mới biết, thầm nghĩ có lẽ tên của mình cũng là do Y Nhất tự đặt: “Vậy chú vì mẹ cháu là ân nhân của chú, nên chú mới đến sống ở nơi này, sống một mình lâu tới vậy sao?” “Đúng.” Tuyết Thôn đáp
“Sống một mình lâu như thế chứ không cảm thấy nhàm chán sao?” Bạch Nhược Y vô cùng kinh ngạc, vừa hỏi vừa quan sát căn phòng của Tuyết Thôn
Trong phòng đều là những đồ thủ công, nhưng cũng có những đồ điện gia dụng cần thiết, có thể nhìn thấy cuộc sống của ông ta khá đơn giản
“Quen rồi sẽ tốt thôi.” Tuyết Thôn đi lòng vòng: “Thực ra từ khi Y Nhất rời khỏi thế giới này, chú đã không cần quan tâm chú sống ở đâu, sống với ai, vậy thì sống một mình có gì khác biệt cơ chứ.” Câu nói này vô cùng rõ ràng, rất thẳng thắn
Bạch Nhược Y đã hiểu được tình cảm của Tuyết Thốn dành cho mẹ mình, việc này khiến cô không khỏi nhìn Tuyết Thôn: “Chú thích mẹ cháu sao?”
“Đúng.” Tuyết Thôn cũng không hề giấu giếm, không hề hổ thẹn, ngược lại còn cảm thấy đau thương: “Nhưng chủ vô dụng, cuối cùng lại để Y Nhất kết hôn với người ấy, khiến cô ấy phải đau khổ
Chủ xin lỗi, nếu như lúc đó chú khiển mẹ cháu yêu chú, có lẽ bà ấy có thể sống thêm một thời gian nữa, cũng không gặp chuyện đau lòng tới mức không thể chịu đựng nổi.” Tiếng Trung của ông ta không lưu loát, mỗi câu nói ra đều có ý nghĩa na ná giống nhau
Nhưng Bạch Nhược Y hiểu được Tuyết Thôn cảm thấy áy náy, có lẽ người Tuyết Thôn nói chính là ba của Bạch Nhược Y
Tuy trong lòng Bạch Nhược Y chỉ biết Bạch Kiến là ba mình, nhưng nếu đã nói chuyện với ba đẻ của mình, thì cô không thể không hỏi đến nơi đến chốn: “Người đó là ai?” Ánh mắt Tuyết Thôn trở nên vô cùng tức giận: “Người đó là một tên xấu xa, cháu không cần biết hắn ta.”