Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 359: Ác mộng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Anh ta không chú ý đến giọng nói ở đầu điện thoại bên kia mơ hồ toát ra chút căng thẳng

Sau đó anh ta quay đầu đi về phía Kiều Ngữ Yên

Hôm nay Kiều Ngữ Yên ngồi xe cả một ngày, hơi say xe

Kiều Ngữ Yên nửa nằm trên giường uống nước ấm, nheo mắt nhìn Sở Vũ Triết đi qua, “Anh sắp ra ngoài à?” Sở Vũ Triết cười

Kiều Ngữ Yên theo anh ta bao năm nay, từ một nét mặt của mình, cô đã có thể nhìn ra mình muốn nói gì rồi

Anh ta đi đến trước mặt Kiểu Ngữ Yến, hôn khẽ lên trán cô, “Anh đi lấy chút đồ, lát nữa sẽ về.” Kiều Ngữ Yên cúi đầu cười nhẹ, khóe mắt2luôn lấp lánh sóng nước, cô khẽ chớp mắt, “Đi sớm về sớm, em hơi mệt, ngủ trước đây.”

“Được.”

Sở Vũ Triết cẩn thận khóa cửa phòng, sau đó mới đi lấy thứ mà quản gia đặc biệt đưa đến

Đợi khi quay về, anh ta phát hiện Kiều Ngữ Yên nằm trên giường có sắc mặt trắng bệch, đôi mày mảnh nhíu chặt lại, trán lấm tấm mồ hôi

Sở Vũ Triết sợ đến mức còn tưởng Kiều Ngữ Yên bị bệnh gì, lập tức bế cô dậy

Bây giờ cô mới tỉnh lại, mở bừng mắt

Khóe mắt còn vương nước mắt, cô nhìn Sở Vũ Triết bằng vẻ mặt hoảng hốt

Sở Vũ Triết ân cần hỏi han, “Sao thế? Không thoải mái chỗ nào à? Bây giờ có9cần đến bệnh viện khám không?” Mấy năm trước Kiều Ngữ Yên cùng Sở Vũ Triết xuất ngoại, thuở đầu Sở Vũ Triết làm ăn không tốt, thường đánh nhau với hội lưu manh

Để nhận được công trình dự án tiếp theo, anh ta thường bồi rượu cả ngày lẫn đêm, thậm chí còn có phu nhân nhà giàu ngoại quốc muốn bao nuôi anh ta

Anh ta lăn lộn chốn thương trường khá thảm, nhưng trước giờ Kiểu Ngữ Yên chưa từng trách anh ta vô dụng một câu nào.

Cô luôn an ủi anh ta, ở bên anh ta khi anh ta đau đớn mệt mỏi

Cuối cùng có một lần, rốt cuộc Sở Vũ Triết cũng nhận được dự án lớn đầu tiên, cũng là dự6án lớn đầu tiên mà nhà họ Sở phát triển ở nước ngoài sau này

Đây không phải là nói bây giờ nhà họ Sở lăn lộn ở nước ngoài tốt thế nào, nhưng ít nhất có thể bảo đảm gia tộc nhà họ Sở từ lớn đến nhỏ không phải lo ăn lo mặc

Cũng là dự án lần đó đã khiến đối thủ cạnh tranh ở nơi đó khó chịu, gọi một đám người tìm Sở Vũ Triết gây phiền phức

Khi chúng xông đến nhà Sở Vũ Triết, đúng lúc anh ta đang tắm, bảy tám người xông vào muốn đến nhà tắm đánh anh ta

Là Kiều Ngữ Yên quỳ phịch xuống trước mặt những người đó, cầu xin họ bằng tiếng Nhật không quá trôi0chảy, bảo họ tha cho Sở Vũ Triết

Sở Vũ Triết trong nhà tắm nghe thấy tiếng khóc của Kiều Ngữ Yên thì cũng xông ra, kéo Kiểu Ngữ Yên dậy

Nhưng Kiều Ngữ Yên khóc như mưa, đôi mắt run rẩy vì sợ hãi, bởi vì cô trông thấy mấy người đó đều cầm dao trong tay

Mặc cho Sở Vũ Triết kéo thế nào, cô cũng không đứng dậy

Cô nói với những người đó hết lần này đến lần khác, “Đừng, đừng làm hại anh ấy.” Khỏi cần nói, dáng vẻ đó khiến Sở Vũ Triết đau lòng biết nhường nào, kể từ đó anh ta thể sẽ không để Kiều Ngữ Yên phải chịu một chút cực khổ nào vì mình

Cuối cùng đám người đó vẫn7đánh hai người họ một trận, nhưng có lẽ vì cố kị Kiều Ngữ Yên là phụ nữ nên chúng ra tay không quá nặng

Sở Vũ Triết chỉ bị rạch hai nhát sau lưng

Còn Kiều Ngữ Yên, từ sau lần bị đánh đó, cơ thể cô luôn rất yếu

Cho nên Sở Vũ Triết rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Kiều Ngữ Yên, sợ cô đau chỗ này, nhức chỗ nọ

Còn Kiểu Ngữ Yên sau khi tỉnh lại, trông thấy người ôm mình là Sở Vũ Triết thì lập tức ôm cổ anh ta, càng khóc nức nở hơn

Đôi vai gầy của cô không ngừng run lên vì khóc, khiến Sở Vũ Triết lo lắng khó nói

“Rốt cuộc làm sao thế? Đau kinh khủng đến thế à?” Sở Vũ Triết không ngừng vuốt mái tóc dài mềm mượt của Kiều Ngữ Yên, trái tim cũng thắt lại theo tần suất nghẹn ngào của cô

Kiều Ngữ Yến ngẩng đầu, mặt đầm đìa nước mắt, cô khàn giọng nói với Sở Vũ Triết, “Vừa rồi em mơ một giấc mơ, mơ thấy thiếu chút nữa thì anh chết, làm em sợ hết hồn.” Đôi mày nhíu lại vì lo lắng của Sở Vũ Triết cuối cùng cũng dãn ra một chút, anh ta cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng, để lộ ra hàm răng trắng tinh, “Đồ ngốc, em cũng biết chỉ là ác mộng thôi, sao còn khóc thành thế này hử.” Kiều Ngữ Yên kéo áo Sở Vũ Triết, lau nước mắt của mình, “Bởi vì giấc mơ đó thật sự quá chân thực, cho nên em không nhịn được.” Sở Vũ Triết thấy Kiều Ngữ Yên kéo áo mình lau tới lau lui, cười bất đắc dĩ, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng

Đợi khi Kiều Ngữ Yên khôi phục cảm xúc, Sở Vũ Triết mới cởi áo ngoài, sau đó chui vào trong chăn của Kiều Ngữ Yên

“Đừng mà, anh ngủ trên giường của anh đi, đây là giường đơn, không ngủ được hai người đâu.” Giọng nói mềm mại của Kiều Ngữ Yên vội cất lên, hai tay chống trên ngực Sở Vũ Triết, không cho anh ta lại gần mình

Khóe miệng Sở Vũ Triết cong lên tà mị, “Anh thế này không phải là sợ buổi đêm em lại mơ thấy ác mộng hay sao? Ôm em ngủ là được rồi.” Nói đoạn, anh ta giam Kiểu Ngữ Yên vào lòng mình một cách bá đạo, hai người bèn ngủ trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp

Cơ thể Kiều Ngữ Yên có một mùi thơm man mát nhàn nhạt, giống như mùi trà hoa nhài, song lại mang theo chút hương bạc hà, ngửi rất thoải mái.

Sở Vũ Triết vươn tay ẩn tắt đèn đầu giường, căn phòng tối đi trong thoáng chốc

May là vầng trăng ngày đông cực kì sáng, ánh trăng len vào từ ô cửa sổ sáng vằng vặc, nhưng lại trông hơi lạnh

Sở Vũ Triết khẽ cắn thùy tại Kiều Ngữ Yên, giọng nói trầm thấp hơi mơ hồ, “Ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải ngồi xe lâu lắm mới đến được đích đấy.” Nói thì nói là ngủ sớm chút, nhưng bàn tay ôm lấy chiếc eo thon của Kiều Ngữ Yên lại không ngoan ngoãn mà bắt đầu ngao du qua lớp đồ ngủ bằng satin mỏng manh

“Anh làm gì đây? Không phải nói là ngủ sớm chút sao?” Kiều Ngữ Yên nhíu đôi mày mỏng, vỗ bàn tay không an phận của Sở Vũ Triết

Nhưng bàn tay ấy lại linh hoạt trốn khỏi tay Kiều Ngữ Yên, đột ngột kéo chân váy bộ đồ ngủ của Kiều Ngữ Yên lên, bàn tay to trực tiếp sờ vào đùi cô

Điều đó khiến lông tơ cả người Kiểu Ngữ Yên dựng lên, hai chân bất giác chụm lại, kẹp tay anh ta ở giữa, khiến tay anh ta không thể sờ lung tung được nữa

Hai tay Kiều Ngữ Yên ấn chặt tay Sở Vũ Triết, gò má đỏ lựng hơi xấu hổ, “Đừng có sờ lung tung! Chiếc giường nhỏ thế này, anh muốn thể nào!” Giọng cười êm tai của Sở Vũ Triết vang lên, “Em kẹp tay anh rồi, anh muốn thu về cũng chẳng thu về được ấy chứ.” “Vậy em buông lỏng ra một chút, anh phải thu tay về đây nhé.” Kiều Ngữ Yên nghiêng đầu qua nhìn Sở Vũ Triết, nghiêm túc nói

Đôi mắt Sở Vũ Triết trong bóng đêm lấp lánh luồng sáng nhỏ bé, rất đẹp.