*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta ném thẳng lên người quản gia qua ô cửa, quản gia vội vươn tay đón lấy chiếc hộp nhỏ đó
Sau đó ông ta cẩn thận mở ra xem, thứ bên trong còn nhỏ hơn móng tay, nhưng quản gia vẫn nhận ra ngay chỉ với một ánh nhìn, “Đây là máy theo dõi loại nhỏ?” “Ừm, để ở đâu thì hẳn ông đã nghĩ ra rồi.” Trái tim quản gia thít lại, cầm được máy theo dõi thì ông ta đã biết người này muốn làm gì, ông ta lập tức nói, “Cậu muốn tôi đặt máy theo dõi lên người cậu chủ? Nhưng cậu chủ đã xuất phát rồi, bây giờ tôi cũng không biết cậu ấy ở đầu, cậu cho tôi thứ này tôi cũng đâu dùng được.”
“Ít lừa lọc thôi.” Cuối cùng người trong xe2cũng kéo hết cửa xe xuống, đôi mắt đen thẫm như đại bàng đó hơi nheo lại, “Tôi đã nói là tiền tối sẽ trả hết cho ống, nhưng ông phải giúp tôi chuyện này.” Lúc này khói thuốc trong xe đã tan đi từ lâu, còn quản gia cũng có thể thấy rõ khuôn mặt của người trong xe.
Người mở miệng nói chuyện không phải ai khác mà chính là Thẩm Đình Thâm.
“Tôi không cần nữa, tiền của cậu tôi không cần nữa còn không được hả!” Quản gia lại ném chiếc hộp trong tay cho Thẩm Đình Thâm, ông ta biết mục đích của Thẩm Đình Thâm.
Cậu ta muốn ngăn Sở Vũ Triết lấy được ba mươi tỷ, nhưng món tiền đó có nghĩa là gì thì quản gia biết rõ mồn một.
Ông ta không thể ích kỷ9khiển kế hoạch lớn trùng hưng thanh thể của nhà họ Sở lụn bại trong tay mình
Cánh tay dài của Thẩm Đình Thâm giơ ra nắm chiếc hộp giữa không trung vào tay, đôi môi mỏng cong lên ý cười khiến người ta gai người, “Con gái lớn của ông mới mười ba tuổi, đang học trung học, mắc bệnh phổi nhẹ, cũng không biết sao mà mới trẻ như thể đã mắc bệnh này, con gái nhỏ thì mới học tiểu học, mắc bệnh tim bẩm sinh, tuy chưa nguy hiểm đến tính mạng nhưng không thể hô hấp, con trai nhỏ...” “Đủ rồi! Cho dù con cái tôi đều cần tiền thì tôi cũng sẽ không đồng ý làm chuyện này cho cậu đâu!” Quản gia cắt ngang lời Thẩm Đình Thâm, tình hình của con ông ta6còn cần cậu ta đến nói cho ông ta biết sao? Chẳng qua Thẩm Đình Thâm đang nhắc nhở ông ta mà thôi
Nhưng cho dù mấy đứa con đều sắp chết, ông ta cũng tuyệt đối không thể nói hành tung của Sở Vũ Triết cho Thẩm Đình Thâm biết
Ít nhất, hiện giờ quản gia đang nghĩ như vậy.
“Đương nhiên, dẫu sao mấy đứa con của ông đều cảm thấy ông không yêu thương chúng, chúng còn nói với tôi rằng có lẽ cho dù mình chết thì ba cũng sẽ không quay về.” Thẩm Đình Thâm giơ tay sờ cằm mình, ánh sáng trong mắt chợt sáng chợt tối
“Có ý gì?” Quản gia giơ tay túm cổ áo Thẩm Đình Thâm, trừng mắt nhìn anh, “Cậu từng gặp các con tôi? Cậu đã làm gì chúng!” Thẩm Đình Thâm0vẫn đang cười, đưa máy theo dõi trong tay đến trước mặt quản gia, “Cầm lấy đi, không có ai quan trọng hơn người nhà của ông cả, nhà họ Sở vốn cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, việc gì ông phải trung thành đến như thế
Ông tưởng cho dù họ lấy được ba mươi tỷ thì nhà họ Sở thật sự sẽ đột nhiên phất lên ở thành phố Hư? Đừng ngu ngốc nữa, họ dùng thủ đoạn gì mới lấy được mấy dự án đó, chẳng lẽ họ thật sự cảm thấy nhà họ Thẩm bọn tôi không biết một chút gì hay sao?” Bàn tay túm cổ áo Thẩm Đình Thâm của quản gia dần bất lực buông thõng xuống, ánh mắt ông ta nhìn chiếc hộp Thẩm Đình Thâm cầm trong tay
Nhà họ Sở lấy7được mấy dự án đó quả thực đã dùng thủ đoạn phi pháp, nhưng họ tự tưởng rằng mình làm cẩn thận, sẽ không có ảnh hưởng gì
Quả nhiên là mấy người nhà họ Sở đã quá ngây thơ
Nghĩ vậy, lòng quản gia hơi dao động
Nếu là như thế, sớm muộn nhà họ Sở sẽ sụp đổ, không liên quan gì đến ông ta
Vậy thì ông ta có đặt chiếc máy theo dõi này hay không rõ ràng cũng chẳng quan trọng đến thế
Còn Thẩm Đình Thâm thì nghiêng đầu, tóc mái trước trận hơi lệch, “Cầm lấy đi, mấy đứa con của ông vẫn còn đang nằm trong tay tôi, ông thật sự không sợ tôi sẽ làm gì chúng ư?” “Thẩm Đình Thâm! Cậu thế này sẽ bị trời phạt!” Quản gia căm tức nhìn Thẩm Đình Thâm, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn cầm chiếc máy theo dõi trong tay anh
Khóe miệng Thẩm Đình Thâm cong lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng, “Ông đã lớn thế này rồi, thật sự tin vào chuyện trời phạt ư? Nếu tôi thế này mà đã bị trời phạt, vậy thì chuyện nhà họ Sở làm với Bạch Nhược Y thì không nên bị trời phạt sao?” Quản gia ngẩn người, nhớ lại chuyện nhà họ Sở làm với Bạch Nhược Y, quả thực cũng chẳng khác gì với Thẩm Đình Thâm
Thoáng chốc, quản gia á khẩu, thật sự không biết nói gì mới tốt
Còn chưa đợi ông ta nói tiếp, Thẩm Đình Thâm đã lái xe rời đi, để lại quản gia giữa một đống hoang tàn, mặc cơn gió lạnh xẹt những đường sắc bén qua mặt ông ta
Một bên khác, Sở Minh Hoa ở trong bệnh viện đã gọi một cuộc điện thoại cho Sở Vũ Triết.
Sở Vũ Triết ở đầu điện thoại bên kia hình như đang lái xe.
Giọng nói nghe có vẻ cách hơi xa, “Chủ, sao thế?” “Vũ Triết, bây giờ cháu đang ở đâu rồi?” Sở Minh Hoa nhìn Sở Liệt trên giường bệnh, không biết nên kể với Sở Vũ Triết ra sao
“Cháu đã xuất phát đi gặp người đó rồi, bây giờ đã đi được nửa đường, có chuyện gì ư?” Sở Vũ Triết nghiêng đầu nhìn phong cảnh một bên, không hiểu Sở Minh Hoa gọi điện đến lúc này làm gì
Bây giờ trên dưới nhà họ Sở đều biết Sở Vũ Triết đang đi lấy ba mươi tỷ quan trọng đó, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này sao? “Vũ Triết à, bây giờ chú nói với cháu một chuyện, cháu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, còn về việc cháu có cần quay lại hay không cháu hãy tự quyết định.” Sở Minh Hoa ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy phải nói rõ với Sở Vũ Triết, dẫu sao Sở Liệt cũng là ba của Sở Vũ Triết
Vừa nghe vậy, Sở Vũ Triết đã bất giác lái chậm lại, bắt đầu chuyển chú nghe giọng nói trong điện thoại, “Chú, rốt cuộc là làm sao, chủ hãy nói rõ ra.” Kiều Ngữ Yên ngồi trên ghế phó lái hỏi khe, “Sao thế?” Sở Vũ Triết cười nhẹ với Kiều Ngữ Yên, bảo cô ta đừng lo.
“Ba cháu, sau khi tách khỏi cháu, lúc gọi điện thoại trên xe, vì quá kích động mà xảy ra chút tranh chấp với quản gia, không cẩn thận xảy ra tai nạn, bây giờ đang ở trong bệnh viện...” “Đã chết chưa.” Sở Vũ Triết lạnh lùng cắt ngang lời Sở Minh Hoa, giọng nói đó không nghe ra một chút lo âu nào, tựa như chỉ bận tâm kết quả cuối cùng mà thôi
Điều này khiến Sở Minh Hoa hơi kinh ngạc, ông ta ngẩn người, “Chưa..
chưa chết.” “Vậy bác sĩ nói thế nào.” Sở Vũ Triết vẫn lạnh lùng như thế, song bàn tay đặt trên vô lăng của anh ta đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
“Bác sĩ nói phải xem mấy hôm nay ông ấy có thể tỉnh lại hay không, nếu có thể tỉnh thì tỉnh, còn nếu không thì khả năng là sẽ trở thành người thực vật.” Sở Minh Hoa kể rõ đầu đuôi gốc ngọn những lời bác sĩ đã nói cho Sở Vũ Triết nghe,“Vậy bây giờ cháu có quay về xem tình hình không?” “Bây giờ cháu quay về thì ông ấy có thể tỉnh lại sao?” Sở Vũ Triết cười lạnh một tiếng, “Rõ ràng cháu quay về cũng chẳng có tác dụng gì, mấy ngày này phiển chú lo cho chuyện công ty, cháu lấy được tiền thì sẽ lập tức quay về.”