Gương mặt ông thoáng tia hi vọng, ông dốc sức giãy giụa, khiến cơ thể lẫn ghế dựa phát ra tiếng “thùng thùng” trên đất
Bạch Kiến ở trong căn hầm này đã lâu, nơi đây không có tia sáng nào, cả ngày cho dù ông mở mắt hay nhắm mắt vẫn thấy tối đen như nhau
Đúng là đáng sợ, Bạch Kiến cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, sớm hay muộn ông cũng mắc phải bệnh tâm thần phân liệt
Bây giờ có người đến đây, không ai biết ông đã kích động đến chừng nào
Thẩm Đình Thâm kéo khăn ra khỏi miệng ông, sau đó vòng ra sau tháo dây thừng
Khớp hàm Bạch Kiến cử động phát ra tiếng “răng rắc”, ông thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng nói chuyện được, tôi9cảm thấy hàm mình sắp bị trật khớp rồi.” Bạch Kiển vừa dứt lời, Thẩm Đình Thâm cũng vừa khéo cởi trói cho ông xong
Ông đứng dậy khỏi ghế, động tác đầu tiên là đứng vững, vận động phần xương ống quyển
Nhưng chưa vận động được hai lần, Bạch Kiển đã cau chặt mày, nhịn đau nhìn cổ tay: “Cử động tay vẫn rất đau.”
Thẩm Đình Thâm đi tới xem cổ tay ông, phân tích đơn giản: “Hẳn là không nghiêm trọng, chúng ta quay về thành phố H, đến bệnh viện khám là xong.” Vừa rồi nhìn Thẩm Đình Thâm ở hướng ngược sáng nên Bạch Kiển chưa thấy rõ, không dám nhận định là anh
Nhưng bây giờ nghe tiếng rồi, ông mới nhìn kỹ khuôn mặt
Sau khi chắc chắn là Thẩm Đình Thâm, vẻ mặt6Bạch Kiến trở nên vô cùng phức tạp
Bởi vì lúc Bạch Nhược Y đưa ông sang Mỹ, cô đã ly hôn với Thẩm Đình Thâm, vậy tại sao anh lại xuất hiện ở đây để cứu ông? Hai người ra khỏi hầm, tâm sự có vẻ nặng nề
Bầu không khí vốn đã ngột ngạt, thoáng cái khiến người ta càng thêm hít thở không thông, bởi vì Thẩm Đình Thâm thật sự không biết nên mở miệng xưng hô với Bạch Kiển như thế nào.
Trước kia gặp mặt gọi là ba vợ, bây giờ chắc gọi là chủ chăng? Song, Thẩm Đình Thâm cũng không biết Bạch Kiển có thái độ gì về mình, nói không chừng ông hận anh đến tận xương, hận vì trước kia anh khoanh tay đứng nhìn Bạch thị khủng hoảng.
Anh càng0không biết rằng sau này, Bạch Nhược Y từng kể với ba cô về chuyện xảy ra trong một năm qua
Do đó anh cứ chần chừ, không biết nên mở miệng nói gì.
Cuối cùng vẫn là Bạch Kiển cất tiếng ho, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người: “Cảm ơn cậu đã tới đây cứu tôi.”
“Dạ..
không cần khách sáo.” Thẩm Đình Thâm vén tóc rơi trên trán, khuôn mặt anh hơi xấu hổ.
Rõ ràng anh vẫn chưa chuẩn bị xong, sau một năm gặp lại Bạch Kiển, anh nên dùng giọng điệu nào để nói chuyện.
Hai người vừa ra khỏi cửa hầm đã trông thấy đám người Chu Du đang đợi bên ngoài.
Hình như bọn họ đều biết nhất định Bạch Kiển ở dưới căn hầm kia, bởi vì ba người đã lật tung7cả ngôi nhà này, chỉ riêng căn hầm là chưa tìm kiếm nên mới ở đây chờ.
Vừa trông thấy Bạch Kiến, ba người không khỏi quan sát một hồi
Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, nội dung đại khái chính là quả nhiên không phải ba ruột của Bạch Nhược Y, dáng dấp hai người đó chẳng giống nhau chút nào
Thẩm Đình Thâm nhíu mày, nhìn ra tâm tư bọn họ nên không vui, nói với Cố Thần Trạch: “Trước hết cậu xem thử trên người chú Bạch có vết thương nào không.” Cố Thần Trạch cười khà khà, đưa tay đỡ Bạch Kiến: “Chú Bạch, bọn con đều là bạn của Bạch Nhược Y
Lần này bọn con đến đây cứu chủ, chủ vui lòng cho con xem rêu lưỡi* được không?”
(*) Rêu lưỡi: Lưỡi chia ra hai phần: chất lưỡi và rêu lưỡi
Chất lưỡi là cấu trúc cơ bản của lưỡi
Rêu lưỡi là chỉ phần bám trên mặt lưỡi
Nhìn chất lưới và rêu lưỡi có thể biết bệnh.
Bạch Kiến gật đầu, sắc mặt ống thoạt nhìn rất kém
Bởi vì đã lâu không thấy ánh sáng mặt trời nên tạm thời mắt ông chưa thích ứng kịp
Ông hơi nheo mắt, ánh mắt phân tán, sắc mặt nhợt nhạt đến mức đáng sợ, cả người trắng bệch thiếu sức sống
Theo lời Cố Thần Trạch, Bạch Kiến thè lưỡi ra để anh ta xem thật cẩn thận
Còn Thẩm Đình Thâm thì đi tới chỗ người phụ nữ, đồng thời căn dặn bọn họ: “Các cậu đưa chú Bạch lên xe trước đi, tôi qua đó sau.”
“Ừ.” Trần Duệ đáp rồi đỡ Bạch Kiến ra khỏi nhà, nhỏ giọng bảo Chu Du đi thôi
Thẩm Đình Thâm ngừng lại bên cạnh người phụ nữ
Gương mặt bà rầu rĩ không vui, thầm nghĩ nếu để Kiều Ngữ Yến biết thì nhất định cô ấy sẽ không hài lòng
“Dì à, người bạn này chính là ba của bạn gái con, vậy mà bạn trai Kiều Ngữ Yến lại lợi dụng ông ấy, uy hiếp bạn gái con làm những chuyện cô ấy không muốn, con vì bạn gái nên mới đến đây cứu ba cô ấy.” Thẩm Đình Thâm vẫn cảm thấy mình nhất thiết phải nói rõ với bà, dù sao bà cũng không phải người xấu, anh biết rất rõ điều này
Người phụ nữ cuống quýt giữ chặt áo anh, vẻ mặt bà lo lắng không yên: “Con nói gì cơ? Ý con là bạn trai hiện tại của Ngữ Yên là kẻ xấu?” Thẩm Đình Thâm nhẹ nhàng tách tay bà ra, cất giọng trầm ổn: “Dạ phải, nếu dì có cơ hội thì hãy bảo Ngữ Yên cách xa tên đó một chút.” Khi nói những lời này, Thẩm Đình Thâm chẳng hề muốn hãm hại khiến mối quan hệ giữa Sở Vũ Triết và Kiều Ngữ Yến xấu đi, từ đó trả thù chuyện trước kia Sở Vũ Triết đoạt mất Kiều Ngữ Yến
Anh chỉ còn cách nói sự thật với mẹ cô ấy mà thôi
Bạch Kiến lên xe, cuối cùng ông đã quen với ánh sáng mạnh bên ngoài
Ông nhìn mỗi người một lần rồi nở nụ cười nhàn nhạt, chẳng giống người bị bắt cóc chút nào: “Hóa ra Nhược Y có nhiều bạn bè ở thành phố H như thế, vậy thì sau này chú yên tâm rồi.” Chu Du lấy khăn ra quấn quanh phần cổ tay bị siết đỏ của Bạch Kiển, nở nụ cười lễ phép: “Dạ, Bạch Nhược Y rất thân với bọn con, hơn nữa Thẩm Đình Thâm cũng thích cô ấy, đối xử với cô ấy tốt lắm.” Nhắc tới Thẩm Đình Thâm, nụ cười của Bạch Kiến nhạt hẳn đi
Ông nhớ ngày trước mình ích kỷ, ép Bạch Nhược Y liên hôn với Thẩm Đình Thâm, kết quả đã hại cô rơi vào tình cảnh như vậy
Không ngờ bây giờ hai người họ vẫn đi chung với nhau, điều này khiến nội tâm Bạch Kiển vô cùng phức tạp.