*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Đình Thâm đỡ bà ngồi xuống, nói nhẹ nhàng: “Con muốn hỏi dì, có phải trong nhà dì có thêm một người nữa không?” Ba người còn lại đứng ngoài cửa, thấy Thẩm Đình Thâm hỏi thẳng như vậy, họ cũng trợn mắt há mồm
Điều khiến ba người ngạc nhiên nhất chính là người phụ nữ kia chẳng hề suy nghĩ gì thêm, trực tiếp đứng dậy đi tới cánh cửa bên này
Bà hoàn toàn không cần vịn vào tường gì cả, xem ra bà rất quen thuộc căn nhà này.
Bà nở nụ cười hòa ái, hễ biết thì sẽ nói: “Mấy ngày trước, Ngữ Yên gọi điện về cho dì, con bé nói là nó có một người bạn bị bệnh tâm thần, muốn2tới nhà dì ở một thời gian
Để tránh người trong thôn lời ra tiếng vào, con bé bảo dì đừng nói với ai khác.”
“Bạn bị bệnh tâm thần ạ?” Lông mày Thẩm Đình Thâm nhíu chặt, anh nghĩ Sở Vũ Triết đã làm gì đó Bạch Kiến.
Người phụ nữ vừa đi vừa gật đầu, bà đưa anh sang một căn phòng khác: “Phải, con bé còn bảo người ta trói ông ấy lại, nhét thứ gì đó vào miệng ông ấy, khiến ông ấy không nói được
Mỗi khi di đút cơm cho ăn là ông ấy nói năng lảm nhảm, chẳng biết đang nói gì nữa.”
Thẩm Đình Thâm nhìn người phụ nữ mà lòng đầy tâm sự nặng nề
Anh nghĩ bà không thấy đường, hỏi bà9cũng chẳng được gì nên cũng không hỏi nhiều: “Vậy chúng ta nhanh lên thôi.” Người phụ nữ ngừng bước
Bà ở một mình nhiều năm, tâm tư vô cùng nhạy cảm: “Đình Thâm à, trông con rất vội, có phải Ngữ Yên bảo con đến đón người bạn bị bệnh tâm thần này không?” Thấy bà hơi đề phòng Thẩm Đình Thâm, đám người Chu Dụ sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi họng
Dù sao bà cũng là mẹ của Kiều Ngữ Yến, cho dù gặp chuyện gì thì nhất định cũng sẽ che chở con gái trước
Thẩm Đình Thâm từ tốn nở nụ cười, dịu dàng an ủi bà: “Dạ phải, bọn con đã tìm được chỗ chuyển chữa trị cho người bạn này6nên con đặc biệt đến đây đón ạ.” Trong khi trả lời, anh không hề ngừng lại một lúc nào, tùy tiện nói dối
Người phụ nữ nghe thấy Thẩm Đình Thâm đến đây, do vui quá nên tạm thời sơ suất.
Bởi vì Kiều Ngữ Yến từng dặn bà trong điện thoại, rằng người bệnh tâm thần này là một người cực kỳ quan trọng, nếu cô ấy không gọi về thì bà đừng tùy tiện nhắc tới trước mặt người khác
Hơn nữa Thẩm Đình Thâm từ lâu không còn liên lạc với Kiều Ngữ Yến, hiện giờ cô ấy đã có một người bạn trai rất tốt
Căn nhà này có rất ít phòng, ngay cả bàn ghế cũng ít đến thảm thương, cho nên dù ở0nhà cũng không cảm thấy ấm áp, chẳng khác bên ngoài là bao
Gió lạnh len lỏi khắp nơi, thổi bay mấy sợi tóc nhỏ trên trán Thẩm Đình Thâm
Cặp mắt đen như mực của anh dần nhuốm màu độc ác nham hiểm, bàn tay anh đỡ người phụ nữ dần dần buông lỏng, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc trở nên xa xôi.
Anh biết mình không thể nào giấu được bà.
“Dì à, con nói thật với dì
Người bạn bị bệnh tâm thần mà Kiều Ngữ Yến nhờ di chăm sóc”, thật ra ông ấy là con tin bị bạn trai Kiều Ngữ Yến bắt cóc, hôm nay con tới chính là muốn cứu ông ấy.” Thẩm Đình Thâm đanh giọng, giọng điệu lạnh đến tận7xương.
Người phụ nữ lập tức tìm kiếm cơ thể Thẩm Đình Thâm rồi túm lấy khuy cài trên tay áo anh: “Đình Thám, con đừng nói bậy
Tuy dì không biết gần đây Ngữ Yên đang làm gì, nhưng nó tuyệt đối không có ý xấu đâu
Con đi đi, không phải Ngữ Yên bảo con đến đón người bạn này, dì cũng không thể đưa con đến gặp ông ta.”
“Con từ xa xôi đến đây, không thể trở về tay không.” Cả người Thẩm Đình Thâm toát ra hơi thở lạnh giá, anh giống như một kẻ máu lạnh quét sạch kẻ địch trên thương trường, không hề có chút cảm tình nào.
Thái độ như thể đối với phụ nữ không khỏi quá mức lạnh lùng.
Người phụ nữ cảm thấy đáy lòng mình lạnh lẽo
Trước kia Thẩm Đình Thâm đến thăm, anh vẫn còn rất hòa nhã và mua cho bà vài thứ, hơn nữa càng thêm quan tâm bà.
Bây giờ nghe giọng anh như vậy, bà không khỏi sợ hãi, nhưng đôi tay chai sần gầy guộc kia vẫn nắm chặt góc áo anh, bà cất giọng mạnh mẽ khác hẳn ngày thường: “Dì tuyệt đối không cho con đưa người bạn kia đi
Nếu con muốn dẫn ông ta đi, trừ khi con lấy luôn mạng già của di!”
Nếu Thẩm Đình Thâm đã tỏ thái độ như thế, bà cũng không nói chuyện hòa nhã với anh nữa.
Mấy bộ phận Hành chính nghe thấy giọng điệu của bà lão như vậy thì thường sẽ thỏa hiệp một chút
Nhưng đối với Thẩm Đình Thâm chẳng hề có tác dụng
Anh ra sức tách từng ngón tay người phụ nữ ra khỏi góc áo mình
Đám người Chu Du nhìn thấy, lo lắng liệu anh có bẻ gãy ngón tay của bà lão không
Gương mặt người phụ nữ toát lên sự đau đớn, xem ra Thẩm Đình Thâm không bận tâm thân phận và tuổi tác của bà
Hiện giờ trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ là tìm được Bạch Kiển, cứu Bạch Nhược Y khỏi tay Sở Vũ Triết
Sau khi tách từng ngón tay người phụ nữ ra, anh bắt đầu tìm kiếm mọi nơi trong phòng bà, đồng thời bảo đám người Chu Dụ tìm theo: “Được rồi, căn nhà này tổng cộng chỉ có vài căn phòng, chúng ta chia nhau ra để sớm tìm được Bạch Kiến.” “Ừ, dược.” Trần Duệ gật đầu hiểu ý, quay lại tìm kiếm
Cố Thần Trạch kéo tay Chu Du rồi lên lầu hai tìm.
Trong một lúc ngắn ngủi, tiếng bước chân từ đủ mọi phía vang lên bên tai người phụ nữ
Bà kích động gào lên: “Đám trộm cướp kia, rốt cuộc các người muốn làm gì trong nhà tôi?” nhưng không ai để ý tới.
Người phụ nữ gấp đến mức xoay vòng vòng ngay tại chỗ
Một lát sau, bà mới bình tĩnh nghĩ đến chuyện gọi điện cho Kiều Ngữ Yến, liền đi tới bên cạnh chiếc điện thoại, nhấc ống nghe lên và ấn số con gái
Ống nghe đặt bên tại không hề truyền đến tiếng nói như tưởng tượng
Bà sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, lẩn tìm sợi dây tín hiệu điện thoại đằng sau
Dây đã bị người ta cắt đứt, buông thõng sau chiếc điện thoại
Điều đó khiến người phụ nữ sốt ruột, bà kêu gào: “Các người đi đi, đừng vào nhà tôi! Các người không chịu đi, tôi sẽ báo cảnh sát đó!” Vẫn không có ai trả lời bà...
Hơn nữa Thẩm Đình Thâm đã tìm được căn hầm trong nhà bà
Dưới hầm tối om, hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
Mùi mốc nặng xộc thẳng vào mũi, khiến người ta cực kỳ khó chịu
Trực giác của Thẩm Đình Thâm nói cho anh biết, nhất định Bạch Kiến đang ở trong này
Anh bật đèn pin trên di động, cẩn thận chiếu vào trong hầm
Trên nền đất sạch sẽ có một ít nông sản như khoai lang..