Thịnh Thế Đế Vương Phi

Chương 8




Sau khi xác định mình không có nhìn lầm một lần nữa, Hạ Nguyệt thật cẩn thận nói: "Nương nương, mấy cái pháo hoa này đều tốt, không có bị mốc a."

Mộ Thiên Tuyết nhíu mày đáp: "Sao lại không có, ngươi nhìn kĩ xem, toàn bộ đều đen hết cả rồi, không phải mốc thì là gì?"

"Thật sự không có, mỗi cây đều bao giấy đỏ, còn rất mới tinh, không có đen." Nếu không phải thấy thần sắc nàng bình thường, Hạ Nguyệt cơ hồ sẽ cho rằng Mộ Thiên Tuyết chịu kích thích quá độ, được thất tâm phong.

"Không thể nào, rõ ràng......" Nói đến một nửa, Mộ Thiên Tuyết đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn Hạ Nguyệt, nàng nhớ Hạ Nguyệt mặc xiêm y vàng nhạt buộc ngực của cung nữ trong cung, nhưng lúc này lại biến thành màu xám, còn có đôi khuyên tai ngọc bích nàng thưởng cho Hạ Nguyệt kia cũng biến thành màu xám.

Không đúng, không phải chúng nó biến thành màu xám, mà là không biết bắt đầu từ lúc nào, tất cả đồ vật trong mắt nàng đều biến thành ba màu đen, xám, trắng, trừ ba màu đó ra thì không còn màu khác!

Nàng từng đọc một quyển sách cổ có ghi lại như vậy, tên là bệnh mù màu, phàm là bị bệnh đều không phân biệt được hồng lục, không biết ngũ sắc, suốt cuộc đời, chỉ thấy ba màu đen xám trắng.

Sách cổ có ghi, bệnh này đa phần là do bẩm sinh, nhưng cũng ngẫu nhiên có mấy ngoại lệ, đó là sau khi kích thích chịu cực đại, đột nhiên bị mù màu, từ đó không nhìn được ngũ sắc rực rỡ của thế giới.

Hạ Nguyệt thấy Mộ Thiên Tuyết vẫn không nhúc nhích mà đứng im ở nơi đó, nhỏ giọng nói: "Nương nương, người xảy ra chuyện gì vậy?"

Mộ Thiên Tuyết phục hồi tinh thần lại, đạm nhiên nói: "Không có gì, chỉ là một ít việc nhỏ thôi, giúp ta mở pháo hoa ra, lấy hỏa dược bên trong, động tác nhẹ nhàng chậm rãi một tí." So sánh với nỗi thống khổ mất nước và tàn sát hàng loạt dân trong thành, bệnh mù màu căn bản không là cái gì.

Tuy rằng hỏa dược trong mỗi pháo hoa không nhiều lắm, nhưng hai rương pháo hoa lớn cũng có không ít, một khi nổ mạnh, đủ để san nội điện này thành bình địa!

Sau khi bọc hỏa dược kín mít trong một tấm da dê, cũng giấu pháo hoa đi, Mộ Thiên Tuyết nói với Hạ Nguyệt: "Đi nói cho người canh giữ ngoài Cung Vĩnh Đức rằng ta biết Nam Chiêu tổ tiên thuở lập quốc có chôn một bảo tàng, vật trong bảo tàng đều có giá trị liên thành, ta nguyện ý dùng phần bảo tàng này đổi lấy cơ hội sống, bảo Tiêu Nhược Ngạo tới gặp ta!"

"Bảo tàng? Là thật vậy chăng?" Hạ Nguyệt kinh ngạc hết cỡ, mặt mày nổi lên một ít vui mừng, có phần bảo tàng này, nói không chừng mạng sống Mộ Thiên Tuyết thật cơ hội có thể đổi lấy.

Đáy mắt Mộ Thiên Tuyết xẹt qua một tia bi ai, "Đương nhiên là thật, mau đi đi!"

Hạ Nguyệt liên tục gật đầu, tâm tư đơn thuần như nàng, cũng không suy nghĩ cẩn thận vì sao Mộ Thiên Tuyết lại phải đùa nghịch hỏa dược.

Tay Hạ Nguyệt còn chưa chạm vào then cửa thì cửa điện liền chủ động mở ra, vài tên thái giám lạ mặt bước nhanh vào; nhìn lên thấy bọn họ, Hạ Nguyệt tức khắc khẩn trương lên, Vĩnh Đức Cung bị phong bế, những người này có thể tiến vào, tất là xuất phát từ mưu kế của Tiêu Nhược Ngạo, nói cách khác... Bệ hạ quyết định muốn giết nương nương!

Nghĩ đến đây, Hạ Nguyệt vội vàng dang hai tay đứng chắn trước người Mộ Thiên Tuyết, cuống quít nói: "Các ngươi không được thương tổn nương nương!"

Đi đàng trước là một nam tử ngũ quan rõ ràng, cực kỳ tuấn mỹ, chẳng qua thần sắc quá mức lạnh nhạt, làm hỏng mất đường cong đẹp trên mặt hắn, khiến người ta chùn bước.

Người nọ không để ý đến Hạ Nguyệt, chỉ nói với Mộ Thiên Tuyết sau lưng nàng: "Mau đi theo ta."

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, Mộ Thiên Tuyết liền biết, người như vậy tuyệt đối không thể là thái giám, đợi đến khi nhìn lại lần thứ hai lại càng dâng lên cảm giác giống như đã từng quen biết.

Trí nhớ của nàng xưa nay cực tốt, gặp một lần là nhớ cả đời; suy nghĩ một lát, một cái tên phủ đầy bụi bốn năm hiện lên trong đầu, "Ngươi là Đông Phương Tố?"

Những lời này khiến đáy mắt Đông Phương Tố xuất hiện một tia dao động, bất quá rất nhanh liền trở về như trước, gật đầu đáp: "Trí nhớ của công chúa thật tốt."

Đông Phương Tố 一 Thất hoàng tử của đệ nhất cường quốc Bắc Châu ở Trung Nguyên đại lục, bốn năm trước, hắn cũng tới Nam Chiêu cầu thân, cho nên có gặp mặt Mộ Thiên Tuyết một lần.

Sau khi biết được thân phận người tới, một nghi vấn mới lại nổi lên trong lòng Mộ Thiên Tuyết, "Sao ngươi lại ở đây?"

"Khi Tiêu Nhược Ngạo mang binh tiến công Nam Chiêu thì Mộ huynh vừa lúc săn thú ngoài thành, có thể thoát họa sát thân, huynh ấy biết nếu Tiêu Nhược Ngạo làm ra chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không bỏ qua công chúa, cho nên đến Bắc Châu nhờ ta tới đây cứu công chúa."

"Tam ca không chết, huynh ấy còn sống!" Đáy lòng bi tịch của Mộ Thiên Tuyết nổi lên một tia vui mừng, đợi đến khi bình phục lại kích động, nàng có chút xa lạ nhìn Đông Phương Tố, "Chỉ vì một câu phó thác Tam ca, ngươi liền bôn ba ngàn dặm từ xa, không màng nguy hiểm tính mạng tới cứu ta?"

"Mộ huynh là chí giao hảo hữu của ta, đã là hắn phó thác, ta đều đáp ứng." Nói rồi, hắn thúc giục: "Xin công chúa lập tức đi theo ta."

Mộ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm hắn một lát, đột nhiên tự giễu nói: "Ta luôn luôn tự xưng là thông minh, càng có khả năng nhìn người, vậy mà lại nhìn lầm đến nỗi xảy ra một chuyện quan trọng tại đây, cứ thế ăn phải quả đắng hôm nay!"

Năm đó chọn rể, thân Tam ca nàng Mộ Lâm Phong từng mạnh mẽ tiến cử Đông Phương Tố, nói hắn nhìn lạnh nhạt nhưng kỳ thật trọng tình trọng nghĩa, nói là làm, chính là hôn phu tốt nhất.

Tuy Mộ Lâm Phong nói ngọt mọi cách nhưng cuối cùng Mộ Thiên Tuyết vẫn không chịu, nàng thấy Đông Phương Tố ít nói, bộ mặt âm trầm, cũng không phải người nàng muốn gả.

Kết quả, hôn phu nàng ngàn chọn vạn tuyển lại mang binh diệt nước nàng, giết cha mẹ nàng, đồ thán con dân nàng; nàng nhìn lại người kia, chỉ bởi vì một câu hứa hẹn, không màng nguy hiểm tới Tây Sở cứu nàng, thật là thiên đại châm chọc!

"Thời gian không còn nhiều, rời khỏi đây trước rồi nói." Lúc nói chuyện, cánh mũi Đông Phương Tố khẽ động, nhíu mày hỏi: "Sao lại có mùi thuốc súng nặng như thế?"

Hạ Nguyệt đứng một bên đáp: "Đó là bởi vì......"

Mộ Thiên Tuyết cắt đứt lời nàng, nhàn nhạt nói: "Không có gì, ngươi mang theo tổng cộng bao nhiêu người?"

"Tổng cộng mười hai người." Lời vừa dứt, thần sắc Mộ Thiên Tuyết tức khắc trở nên cực kỳ cổ quái, "Xem ra việc này cũng không được Châu đế đáp ứng."

Đông Phương Tố im lặng một lát, nói: "Hoàng huynh chỉ đáp ứng phái sứ giả can thiệp, lúc này hẳn là đang đàm phán với Tiêu Nhược Ngạo ở Vạn Tượng Điện, mà kết quả... Không cần ta nói, công chúa cũng có thể đoán được!"

Tuy Bắc Châu Quốc cường thịnh, nhưng đồng dạng cũng có nhiều cản tay, Đông Lăng, Tề Quốc, mỗi nước đều không phải đèn cạn dầu, cho nên phái sứ giả tạo áp lực cho Tiêu Nhược Ngạo đã là khả năng cực hạn mà Châu đế có làm được.

"Chỉ có mười hai người mà ngươi dám xâm nhập hoàng cung dị quốc, không sợ mất mạng sao?"

"Ta đã đáp ứng Mộ huynh, cho dù tan xương nát thịt cũng nhất định phải làm." Đông Phương Tố bình tĩnh đáp, gió xuân từ ngoài cửa sổ thổi bay mái tóc dài đen nhánh sau lưng hắn, dưới ánh sáng, rõ ràng biểu tình vẫn lạnh nhạt như vừa rồi, ít khi nói cười, lại cho Mộ Thiên Tuyết một loại cảm giác ấm áp.

Khóe miệng Mộ Thiên Tuyết khẽ cong, mang theo một nụ cười khó thấy, nói: "Ngươi đi đi."

Đông Phương Tố ngẩn ra, "Nàng không đi?"

Mộ Thiên Tuyết lắc đầu đáp: "Tiêu Nhược Ngạo tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta, một khi phát hiện không thấy ta, tất sẽ phong tỏa toàn thành, đến lúc đó, ai cũng trốn không thoát, vẫn là nói, ngươi cảm thấy chỉ bằng mười hai người là có thể chống lại toàn bộ Tây Sở?" Không đợi Đông Phương Tố trả lời, nàng lại nói: "Trở về nói cho Tam ca, huynh ấy là huyết mạch duy nhất của hoàng tộc, nhất định phải phục lập Nam Chiêu!"

Đông Phương Tố nhìn chằm chằm nàng: "Vậy còn nàng?"