Thịnh Thế Đế Vương Phi

Chương 7




Sau khi đám thái giám như sói như hổ kia đẩy các nàng vào tạm giam trong cung Vĩnh Đức, Hạ Nguyệt vẫn luôn nằm trên mặt đất khóc, Mộ Thiên Tuyết ngược lại có vẻ dị thường bình tĩnh, phảng phất chuyện vừa mới xảy ra ở Vạn Tượng Điện đối với nàng mà nói, chỉ là một giấc mộng hoang đường.

Lẳng lặng ngồi một lúc lâu sau, Mộ Thiên Tuyết đứng dậy đi đến trước người Hạ Nguyệt, ngồi xổm xuống lau đi nước mắt loang lổ trên mặt nàng ta, “Chớ khóc, ngươi sẽ không sao đâu.”

Hạ Nguyệt ngẩng hai mắt đẫm lệ mông lung lên, nức nở nói: “Nô tỳ không phải lo lắng cho mình, bệ hạ còn có Tào Quý phi, bọn họ… sợ là sẽ không buông tha nương nương như vậy!”

“Ta biết.” Thần sắc Mộ Thiên Tuyết vẫn bình tĩnh như trước, tựa như đang nói đến chuyện của người khác. Hạ Nguyệt lau nước mắt, nghi hoặc nhìn Mộ Thiên Tuyết, “Nương nương, người không sợ hãi sao?”

Mộ Thiên Tuyết đỡ nàng ta lên, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Cho dù có sợ thì thế nào, bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Nhớ đến Tiêu Nhược Ngạo vô tình trên Vạn Tượng Điện, nước mắt Hạ Nguyệt tức khắc lại rơi xuống, như thế nào cũng không nghĩ minh bạch, vì sao sự tình sẽ biến thành cái dạng này, rõ ràng bốn năm qua, bệ hạ yêu nương nương hết mực, mỗi lần nương nương sinh bệnh đều là bệ hạ cực nhọc ngày đêm, chiếu cố không thể yên ổn nghỉ ngơi, kết quả… Không chỉ hết thảy mọi chuyện đều là giả, ngay cả người thân của nương nương cũng đều chết dưới dao của bệ hạ, cho dù thế nào nàng cũng không thể lý giải, sao bệ hạ có thể nhẫn tâm đến mức này; hiện tại là phế phẩm vị trong cung, bước tiếp theo, chỉ sợ cũng muốn tánh mạng của nương nương!

Nghĩ đến đây, Hạ Nguyệt bắt lấy tay Mộ Thiên Tuyết, vội vàng khuyên: “Nương nương, thừa dịp hiện tại bệ hạ còn chưa làm gì người, người mau chạy đi, chạy thật xa, vĩnh viễn đừng trở về!”

Hạ Nguyệt không chút nào làm bộ quan tâm khiến cho trái tim lạnh lẽo của Mộ Thiên Tuyết dâng lên một chút ấm áp, “Ngoài Cung Vĩnh Đức có người canh gác, trong cung lại càng bảo vệ nghiêm ngặt, trốn thế nào được?”

Hạ Nguyệt cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, gương mặt nhỏ xinh hiện lên một chút cứng cỏi, “Nô tỳ sẽ nghĩ cách dời lực chú ý của bọn họ, đến lúc đó nương nương liền nhân cơ hội rời đi.”

Mộ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm  đôi mắt nàng ta, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng cứ như vậy, ngươi sẽ chết, không sợ sao?”

Lời nói của nàng khiến đáy mắt Hạ Nguyệt lướt qua một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh liền đáp: “Sợ, nhưng nếu không có nương nương, nô tỳ đã sớm chết đói rồi, có thể sống lâu thêm bốn năm, xem như cũng đã lời.”

Hạ Nguyệt là một cô nhi, từ nhỏ nàng vẫn luôn đi theo một đám khất cái xin ăn qua ngày, dùng cơm thừa người khác bố thí, bữa đói bữa no, mùa đông mỗi năm đều là thời điểm bọn họ khó khăn nhất, xin cả ngày cũng không có thu hoạch gì, chỉ có thể uống nước để no bụng.

Nùa đông bốn năm trước, kinh thành bùng phát nạn đói trong phạm vi nhỏ, Hạ Nguyệt xin mấy ngày cũng không có thứ gì ăn, vừa đói vừa lạnh nên ngất xỉu trước đội ngũ đưa gả của Mộ Thiên Tuyết, Mộ Thiên Tuyết thương tình liền sai người nâng nàng lên xe ngựa, sau khi tỉnh lại còn cho nàng đồ ăn khiến Hạ Nguyệt nhặt về một cái mạng. Hạ Nguyệt vì muốn cảm tạ ân cứu mạng của Mộ Thiên Tuyết liền đi theo bên người nàng làm việc.

Hạ Nguyệt thấy Mộ Thiên Tuyết không nói lời nào, cho rằng nàng đã đáp ứng liền nói ngay: “Hiện tại nô tỳ liền đi thu dọn đồ đạc, xiêm y có lẽ mang hai chiếc là đủ rồi, quá nhiều sẽ dễ làm người khác chú ý, mang nhiều thêm một ít ngân lượng, còn có ngân phiếu, đúng rồi… còn cả dược nữa, nô tỳ nhớ nội điện có một ít dược cầm máu chống đông, thanh nhuận phổi, toàn bộ đều phải mang theo mới được.”

Mộ Thiên Tuyết giữ chặt Hạ Nguyệt đang định chạy vào nội điện, lắc đầu nói: “Không cần thu dọn, ta sẽ không đi!”

Hạ Nguyệt không thể tin mà nhìn chằm chằm Hạ Nguyệt, sau khi phục hồi tinh thần mới nôn nóng nói: “Vì sao lại không đi, chẳng lẽ nương nương muốn ở đây chờ chết thật sao?”

Mộ Thiên Tuyết vỗ về nàng, “Nha đầu ngốc, nhiều thủ vệ như vậy không phải một mình ngươi dẫn dắt là có thể rời đi, còn nữa… nếu ta đi rồi, lấy ai báo thù cho bọn họ!”

“Bọn họ…” Hạ Nguyệt lẩm bẩm lặp lại một câu, ngay sau đó hoảng sợ cả kinh nói: “Nương nương người còn muốn giết bệ hạ?”

Ánh mắt Mộ Thiên Tuyết lạnh như băng, “Cha mẹ chi thù, mất nước chi hận, há có thể không báo!”

“Đừng!” Hạ Nguyệt liều mạng lắc đầu, “Thân thủ bệ hạ cao siêu, người giết không được hắn, ngược lại còn rước phải họa sát thân, nương nương, nô tỳ xin người, trốn đi, mặc kệ thế nào vẫn còn có một đường sinh cơ!”

Mộ Thiên Tuyết tránh khỏi tay nàng, đi đến trước cửa sổ, trong cung trồng hoa hợp hoan, cánh hoa uyển chuyển mà nhẹ nhàng dưới ánh sáng xuân, mềm mại như lông vũ, tản ra hương thơm thanh nhã như có như không.

“Hợp hoan” mang ý nghĩa đẹp là “Bắt tay thân thiện, cả nhà vui vẻ”, cũng thường tượng trưng cho tình cảm phu thê.

Tiêu Nhược Ngạo biết nàng thích hoa hợp hoan, vì thế ngày xưa đã trồng nó trong vương phủ, sau khi đăng cơ còn cố ý sai người nhổ toàn bộ chúng vào trồng trong cung, hứa hẹn mỗi năm đều cùng nàng ngắm hoa nở, cho đến khi bọn họ từ từ già đi.

Những bông hoa hợp hoan này đã từng là minh chứng tình yêu giữa nàng và Tiêu Nhược Ngạo, hiện giờ lại thành châm chọc lớn nhất!

Mộ Thiên Tuyết gắt gao nắm chặt một đóa hoa hợp hoan, đợi đến lúc buông tay, đóa hoa hợp hoan vừa rồi còn tươi tốt đã trở nên gãy nát.

Thù này không báo, thề không làm người!

“Hạ Nguyệt.” Mộ Thiên Tuyết lên tiếng khiến trong lòng Hạ Nguyệt vui vẻ, cho rằng nàng thay đổi tâm ý, vội vàng đi tới hỏi: “Người muốn nô tỳ đi thu dọn đồ vật?”

Mộ Thiên Tuyết hơi nhức đầu, nói: “Ta nhớ pháo hoa Nội Vụ Phủ đưa tới năm ngoái còn thừa một ít có phải không?”

Hạ Nguyệt không rõ tại sao bây giờ nàng còn tâm tình nói đến chuyện pháo hoa, nhưng vẫn đáp đúng sự thật: “Vâng, pháo hoa Nội Vụ Phủ đưa tới năm ngoái ước chừng có mười rương lớn, đã dùng tám rương, còn dư lại đều cất trong nhà kho theo lời nương nương phân phó, nói là……” Câu sau Hạ Nguyệt không dám nói tiếp, nhưng cũng đủ để Mộ Thiên Tuyết nhớ lại chuyện lúc trước.

Lúc trừ tịch, Tiêu Nhược Ngạo định đến cuối năm tiến công Yến Quốc, Mộ Thiên Tuyết liền sai Hạ Nguyệt cất hai rương pháo hoa, nói là chờ Tiêu Nhược Ngạo đắc thắng trở về rồi bắn, nào biết…… Tiêu Nhược Ngạo cuối cùng tiêu diệt lại là Nam Chiêu.

Mộ Thiên Tuyết thống khổ nhắm mắt, “Đem tới đây.”

“Nương nương, người muốn pháo hoa để làm gì?” Hạ Nguyệt tuy rằng thuần lương không có tâm cơ gì, lại cũng không cho rằng Mộ Thiên Tuyết lúc này đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn bắn pháo hoa.

“Ngươi lo đi lấy là được, đi mau.” Dưới sự thúc giục của Mộ Thiên Tuyết, Hạ Nguyệt đành phải đi lấy pháo hoa tới, pháo hoa đầy cả hai rương lớn, may mà lúc ấy Mộ Thiên Tuyết ngại phiền toái, không có trả pháo hoa về Nội Vụ Phủ.

Vừa lấy ra pháo hoa từ trong rương ra, Mộ Thiên Tuyết liền lập tức nhíu mày lại, “Mới có ba bốn tháng, cũng không mưa lụt gì, sao lại mốc đến mức này?”

Hạ Nguyệt kinh ngạc nhìn pháo hoa trong tay, rõ ràng đều là mới tinh, đâu ra mốc như vừa nói, ý niệm này còn chưa ngừng thì bên tai lại lần nữa vang lên thanh âm lo lắng của Mộ Thiên Tuyết, “Mốc đến mức biến thành màu đen, cũng không biết còn dùng được hay không?”