Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thính Thần

Chương 67




Chương 67. Đăng video

Editor: Lăng

Tuy là cuộc sống rất khó khăn nhưng vẫn phải sống một cuộc sống bình thường.

Ngày 10 tháng 8 vẫn giống như ngày được ấn định trước một cuộc chiến, ngoài công việc bình thường, Lâm Thương Từ phá lệ đồng ý ra ngoài hẹn hò với Cố Trọng.

Cố Trọng sớm mua vé xem phim suất khuya trên mạng, có lẽ vì do bộ phim này ít được chú ý, lại còn là phim kinh dị nên trong rạp không có nhiều khác giả. Vài cặp tình nhân ngồi lác đác xung quanh, chỉ có hai người các cô là chọn chỗ ngồi tốt nhất.

"Xem ra chỉ có hai chúng ta đến đây nghiêm túc xem phim thôi." Lâm Thương Từ nhìn cặp tình nhân ngồi góc dưới bên trái, hai người ôm nhau như keo 502, ước gì có thể xem cả rạp chiếu phim này như của mình.

"Khuya khoắt thế này ai lại nghiêm túc xem phim chứ." Cố Trọng lẩm bẩm, sau đó âm thầm chỉ cho cô một cặp đôi bên tay phải. Bọn họ chọn ghế xa nhất, bắt đầu hôn nhau say đắm không thể cưỡng lại, người nữ còn ngồi lên hẳn đùi người nam.

"Thế em muốn nghiêm túc xem phim, hay là muốn cùng chị học theo bọn họ?" Lâm Thương Từ nuốt khan, đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Sao mấy người này lại dám làm thế ở nơi công cộng như vậy???

Cố Trọng vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô, "Chị không biết là rạp chiếu phim có gắn camera à?" ( Cmt Nhưng quán tôi ăn thì ko gắn cam, thế nên tôi đã mất đth)

Lâm Thương Từ lắc đầu, cô rất ít khi ra rạp xem phim, những lần đó cũng chỉ chuyên tâm xem phim chứ không để ý những chuyện khác.

Quảng cáo đã kết thúc, bộ phim bắt đầu chiếu. Cố Trọng giục cô: "Xem phim, xem phim nào."

Lâm Thương Từ đưa mắt từ cặp tình nhân sang màn ảnh rộng. Cố Trọng tựa đầu lên vai cô, nắm tay trái cô không ngừng vuốt ve. Lâm Thương Từ vô thức nhếch môi, cô cũng không hề nhận ra mình đang cười.

Cố Trọng liếc nhìn cô từ khóe mắt, đôi mắt không bị chiếc khẩu trang che khuất cong lên như trăng lưỡi liềm.

Bộ phim này rất đáng sợ, máu thịt tung tóe, nhưng Lâm Thương Từ lại không tập trung lắm. Bởi vì cách các cô không xa có một cặp đôi hôn nhau hơi lớn, cô cảm thấy mất tự nhiên khi nghe thấy.

Là nhân tài nào có thể hôn nhau nồng nhiệt trước cảnh tượng đẫm máu này đây thế hả???

Cô nghĩ không ra!

Thế mà sau đó Cố Trọng lại kề tai thì thầm: "Thương Từ, em muốn hôn Từ quá."

Lâm Thương Từ ngẩn ra, nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy phản chiếu một nửa màn hình, nam nữ chính đang hôn nhau say đắm sau khi sống sót sau tai nạn.

Cô hơi mất tập trung, vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình, nói: "Em không thể kéo khẩu trang xuống đâu." Cẩn thận bị nhận ra đấy.

Tuy nhiên, Cố Trọng nhanh chóng cởi áo khoác đang mặc ra rồi trùm lên đầu hai người. Lâm Thương Từ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó gương mặt cô bị một đôi tay xoa nắn, khiến cổ lập tức nổi da gà. Tiếp đến có một đôi môi ấm áp chạm vào môi cô, trong mũi có một mùi thơm thoang thoảng, là mùi caramel ngọt ngào.

Chỉ chạm nhẹ thôi vẫn chưa đủ, Cố Trọng hé miệng đưa đầu lưỡi vào giữa khe hở môi Lâm Thương Từ, say mê dây dưa quấn lấy cô trong im lặng. Chỉ cách một chiếc áo khoác, hai người như hai tên trộm lén lút, nhân lúc thế giới không chú ý đã tranh thủ trộm một chút thời gian và không gian, dùng để an ủi nỗi bất an chợt dâng trào trong lòng.

Một phút sau, Cố Trọng tha cho Lâm Thương Từ, cô ấy nhấp môi ròi đeo khẩu trang lại, gỡ áo khoác xuống, thế giới lại sáng lên.

Lâm Thương Từ cắn môi, tầm mắt lại nhìn lên màn hình lớn, nhưng không thể tập trung xem những người trong đó đang diễn gì, trong đầu liên tục tua đi tua lại cảnh họ vừa hôn nhau.

Đột nhiên cô hiểu vì sao những người này lại bỏ tiền để đến đây mà lại không phải vì xem phim. Bởi vì ở đây có một cảm giác kích thích nổi loạn, sự phá cách trái ngược trong xương cốt có thể được thỏa mãn tại đây.

Giống như đến một nhà hàng Âu như lại muốn gọi món bánh hấp Trung Hoa, đến quán bar nhưng chỉ uống nước trái cây, hay như tìm kiếm sự bình yên giữa thành phố tấp nập, hoặc tìm kiếm người thương ở bên nhau suốt đời trong một thế giới mà tình yêu thật rẻ rúng và phi lý......

Vậy nên cô đến rạp chiếu phim nhưng lại không xem phim, chỉ cùng Cố Trọng hôn môi cũng không phải là không thể.

Sau khi bộ phim kết thúc, hai người các cô là những người rời khỏi cuối cùng. Trung tâm thương mại đã đóng cửa, chỉ chừa một lối vào duy nhất cho khách ra vào rạp. Bãi đậu xe ngầm trống vắng, chỉ còn lại vài chiếc xe, có thể chủ nhận của chúng vẫn còn đang trong rạp triền miên tình ái với một nửa còn lại.

Lâm Thương Từ ngồi vào ghế lái, cô nhìn phía trước thấy gần đó có một camera đang hướng về phía cô, chấm đỏ nhấp nháy trên đó nghĩa là camera giám sát vẫn đang hoạt động bình thường. Cô nhớ lại vừa Cố Trọng đã hôn mình trong rạp chiếu phim, ở bên Cố Trọng lâu ngày nên cô cũng học được vài động tác nhỏ của cô ấy. Tỷ như hiện giờ cô đặt hai tay lên vô lăng, gõ nhẹ đầu ngón tay.



Hơi căng thẳng......

Sau khi Cố Trọng ngồi xuống, cô ấy cởi mũ và khẩu trang xuống thở ra, Lâm Thương Từ khẽ gọi cô ấy. Cố Trọng nghiêng mặt, thấy Lâm Thương Từ đang tập trung nhìn mình. Cố Trọng có thể thấy cuống họng Lâm Thương Từ di chuyển, cô ấy biết.

Lâm Thương Từ đưa tay sờ cổ cô ấy, nhẹ nhàng kéo Cố Trọng về phía mình, sau đó hôn cô ấy, nhưng không có động tác gì khác, chỉ dán sát vài giây rồi rời đi.

"Chỉ vậy thôi sao?" Cố Trọng nhếch môi, nhìn Lâm Thương Từ đầy âu yếm.

"Ừm." Lâm Thương Từ khẽ đáp, sau đó nhả phanh tay bẻ lái sang trái, lái một mạch ra khỏi bãi đậu xe.

Mím miệng cắn môi trong, cô biết mình không thể có những hành vi thân mật với Cố Trọng ở nơi công cộng, thế nhưng khi vừa nhìn thấy camera giám sát, cô nghĩ có lẽ mình có thể dùng một cách rất bí mật để tuyên bố với thế giới rằng Cố Trọng là bạn gái của mình.

Cô lái xe vào những con phố không có bóng đêm của Nam Minh với một sự thỏa mãn trong lòng.

*****

Ngày 10 tháng 8, ngày quay quảng cáo cho Vân Lân.

Nhân viên vẫn đưa chiếc đồng cho Lâm Thương Từ như cũ, sau khi Cố Trọng trang điểm xong đã cho thợ trang điểm ra ngoài trước, Lâm Thương Từ lấy dụng cụ bắt đầu cạy đồng hồ ra.

Cố Trọng có chút lo lắng nhìn về phía cửa, sợ có người đột ngột đi vào thấy hai cô đang cạy mở chiếc đồng hồ định dùng cho buổi quay quảng cáo, đến lúc đó cô ấy cũng không biết nên giải thích như thế nào!

Đã từng có kinh nghiệm nên Lâm Thương Từ nhanh chóng mở đồng hồ lấy chiếc thẻ nhớ sau, sau đó vội vàng lắp đồng hồ lại như cũ. Cô cắm thẻ nhớ vào laptop, đăng video lên các nền tảng xã hội, đường truyền internet trong studio không tốt lắm, cô nhìn thanh tiến trình tải lên thở ngắn than dài.

Cố Trọng cầm quần áo bước vào phòng thay đồ, vẫn gọi Lâm Thương Từ giống như trước: "Thương Từ, vào đây đi."

Lâm Thương Từ nhìn laptop lại nhìn về hướng cửa, nghĩ bụng hẳn sẽ không có ai vào. Vì thế cô xoay màn hình vào góc, sau đó đi vào phòng thay đồ.

"Kéo lên giúp em với." Cố Trọng đưa lưng về phía cô, khóa kéo đang mở.

Lâm Thương Từ thành thạo kéo khóa thay cô ấy, Cố Trọng xõa tóc, xoay người hôn lên khóe miệng cô trong không gian chật hẹp này.

Tim Lâm Thương Từ nhất thời lửng lơ, may mà bên ngoài không có ai. Cô nói: "Đang ở ngoài mà em, không thích hợp lắm đâu."

Cố Trọng vuốt nhẹ cổ cô, ngón cái lướt nhẹ từ trên xuống cuống họng, trước đó cô ấy cũng đã từng làm điều này.

Ở trên giường.

"Em muốn hôn Từ ở mọi ngóc ngách trên thế giới này." Cố Trọng thả tay, đặt lên vai cô.

Bên ngoài có tiếng đập cửa, Lâm Thương Từ vẫn nhớ đến laptop của mình nên nhanh chóng chạy ra ngoài, đúng lúc có nhân viên bước vào, thấy hai người đi ra từ một phòng thay đồ cũng không ngạc nhiên mấy.

"Có thể bắt đầu rồi cô Cố."

"Tôi biết rồi." Cố Trọng lấy chiếc đồng hồ đeo vào cổ tay trái.

Lâm Thương Từ ngồi lại xuống ghế sofa bắt đầu xem máy tính. Người nhân viên thông báo xong ra ngoài ngay, Cố Trọng hờn dỗi nói với cô: "Em đi à nha?"

Lâm Thương Từ cũng không ngẩng đầu lên, cô nhấp vào từng trang web xác nhận tất cả đều đã tải video lên thành công, lơ đãng đáp: "Ừ, đi đi em."

Cố Trọng có chút không vui nhưng cô ấy không để lộ ra ngoài, chỉ trừng mắt nhìn cô rồi đi ra ngoài. Lâm Thương Từ vô thức ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Trọng đưa tay đóng cửa.

Sao cô thấy gáy mình lành lạnh vậy ta!

Tầm mắt lại rơi vào màn hình, cho đến khi tiếng màn trập ở bên ngoài vang lên, cô mới đưa ngón trỏ bấm vào nút "Xác nhận đăng tải" của mỗi trang web, khi xuất hiện thông báo thành công cô mới khép laptop và bước ra ngoài xem buổi chụp hình.

Không biết là do cô bị ảo giác hay sao nhưng luôn cảm thấy Cố Trọng cố tình tránh mặt cô. Mỗi khi ánh mắt cô ấy có thể trực tiếp lướt qua cô, là cô ấy sẽ nhìn xuống đất trước rồi mới ngước lên, hoàn toàn bỏ qua cơ hội nhìn thấy cô.



Không biết có phải đối phương đang tức giận không đây? Bởi vì Cố Trọng không phải là người dễ giận dỗi, thay vì cáu giận phần lớn thời gian cô ấy đều chịu đựng một mình. Các cô yêu nhau cũng đã được mấy tháng, nhưng Lâm Thương Từ vẫn chưa thấy cô ấy tức giận bao giờ.

Cho nên cô cũng đắn đo không biết cô ấy có giận không.

Từ khóe mắt cô có thể thoáng thấy một vài nhân viên nhàn rỗi bắt đầu chơi điện thoại, sau đó bọn họ cầm điện thoại châu đầu ghé tai thì thầm. Khuôn mặt lộ vẻ hóng chuyện rõ ràng, cô cũng lấy điện thoại ra vào Weibo, quả nhiên bạo phá.

Hot search "Nhậm Lễ giết người" đang bay vọt vào top 10 với tốc độ mỗi phút một thứ hạng, rất nhiều tài khoản marketing lo lắng mất đi độ nóng cũng vội vàng đăng các video tương tự. Nguồn video tất nhiên là do Lâm Thương Từ đăng, sau đó gửi qua mail cho các tài khoản marketing khác, cũng không hề đánh đố bọn họ, nội dung trực tiếp nêu rõ kẻ phạm tội chính là Nhậm Lễ.

Chỉ trong vòng năm phút, hashtag "Nhậm Lễ giết người" đã vững vàng ngôi đầu bảng hot search, số lượt nhấp chuột gấp ba lần hashtag đứng top 2, ngay cả trong nhóm bát quái mà cô tham gia, tin tức cũng đang bùng nổ, họ vội vàng thảo luận về tin tức gây sốc này.

Trên màn hình đột ngột hiện thông báo lời mời kết bạn đã được chấp nhận, khi cô nhấp vào, hóa ra là Kỳ Thất đã chấp nhận lời mời thành bạn tốt trên Weibo của cô.

Mặc dù đã nói là không cần tìm Kỳ Thật nữa, nhưng nếu buộc phải đăng video thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cô ấy. Cho nên Lâm Thương Từ đã lén gửi lời mời kết bạn với cô ấy dưới danh nghĩa "trợ lý của Cố Trọng."

Kỳ Thất chỉ gửi một câu: "Đến phòng vệ sinh nữ tầng 2 tìm tôi."

Lâm Thương Từ cất điện thoại xoay người ra khỏi studio. Studio ở tầng 3 nên Lâm Thương Từ phải xuống tầng 2, thấy nhà vệ sinh nữ treo biển thông báo "Đang bảo trì", trên mặt đất còn vương vãi thạch cao và ngói vụn. Cô thoáng thấy gần đó không có ai nhìn về phía cô, bèn vài trong đó, đế giày giẫm xuống những mảnh gạch vỡ phát ra âm thanh, cuối cùng cũng có một cái đầu thò từ buồng cuối cùng.

"Lại đây." Kỳ Thất sắc mặt xanh mét, có vẻ sợ hãi vô cùng.

Lâm Thương Từ đi qua đó, thấy tất cả các bồn toilet đều đã được tháo dỡ, chỉ còn sàn nhà trống không nên không gian trở nên rộng rãi hơn.

"Video là do mấy người đăng?"

"Đúng vậy." Tranh thủ lúc Cố Trọng vừa mới nhận được chiếc đồng hồ đó, vẫn còn đang quay quảng cáo, nhằm tránh tối đa sự hiềm nghi cho cô ấy.

"Sao mấy người lại biết......" Kỳ Thất hỏi không nổi nữa, tựa hồ như có rất nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán của cô.

Lẽ ra không phải là vào lúc này.

Lâm Thương Từ từng suy đoán vô số lần, còn mượn cả tư duy của Đường Nhứ để suy nghĩ làm sao mà Nhậm Lễ lại biết là Kỳ Thất đã biết bí mật của y. Cách duy nhất đó chính là hai người họ đã trực tiếp tiếp xúc, hơn nữa trong lúc tiếp xúc Kỳ Thất đã có biểu hiện khiến y nghi ngờ, thậm chí là do Kỳ Thất vô tình để lộ ra.

*Đường Nhứ là biên kịch chuyên trị các kịch bản huyền nghi, bí ẩn nên ở đây tác giả mới viết Lâm Thương Từ mượn lối suy nghĩ của cô ấy để phán đoán. Chi tiết Đường Nhứ viết kịch bản huyền nghi ở chương 6.

"Kỳ Thất, có phải cô đã gặp Nhậm Lễ rồi đúng không?"

Kỳ Thất ngẩn ra, cô nhắm mắt đầy tuyệt vọng, khi đôi mắt ấy mở ra, trong nó không còn chút thần thái nào. Thật giống như một người máy nói bằng chất giọng máy móc vô cảm, lạnh lùng trả lời.

"Nếu không gặp hắn, tôi cũng sẽ không đưa thẻ nhớ cho Cố Trọng."

"Chuyện khi nào?"

"Ngày hôm qua."

Nếu không phải bất ngờ gặp phải Nhậm Lễ vào hôm qua, cô ấy cũng đã không vội vã gắn chiếc thẻ nhớ giấu trong chiếc đồng hồ lẽ ra phải tặng cho Cố Trọng ngay trong đêm, lại còn sơ ý làm xước mặt sau.

"Cô đã làm gì?" Lâm Thương Từ nuốt nước bọt, trong lòng cũng căng thẳng theo.

"Tôi không đeo kính."

-----

Cố Trọng: Em đi à nha

Thương Từ: Ừ thì em đi đi

Cố Trọng: