Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thính Thần

Chương 66




Editor: Lăng

Nửa tiếng sau, hai viên cảnh sát lại bước vào phòng thẩm vấn, Cố Trọng đang chống cằm thất thần.

“Chúng ta tiếp tục.” Viên cảnh sát họ Lý đặt tách trà xuống, ngữ điệu bình tĩnh, nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Cô muốn đến thành phố Tô Luân, thế đã thu dọn hành lý xong chưa?”

“Chưa.” Cố Trọng thả tay, tựa lưng vào ghế.

“Vậy chúng tôi sẽ nhanh chóng kết thúc, sau đó cô có thể quay về thu dọn hành lý.”

Cố Trọng thấy ông ta lại uống nước, không biết có phải cố tình không, nhưng cô ngồi đây suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không đem cho cô được một cốc nước. Cô nuốt cuống họng khô khốc, cuối cùng cũng nói: “Tôi có một đoạn video muốn cho mấy vị xem.”

Cảnh sát lý cầm điện thoại của Cố Trọng đang đặt trên bàn, đi tới đưa cho cô. Cố Trọng dùng vân tay mở khóa và đăng nhập vào dữ liệu Cloud, tìm thấy đoạn video giết người đã được tải lên rồi phát.

Sau khi xem xong, cảnh sát Lý nghiêm túc hỏi Cố Trọng: “Là ai?”

“Kẻ giết người là Nhậm Lễ, người quay video là Kỳ Thất. Chính cô ấy đã đưa video cho tôi.”

Cảnh sát Lý xoay người, nói chuyện với cảnh sát Dương, sau đó lại hỏi: “Video gốc ở đâu? Chúng tôi phải giao cho đội kỹ thuật để phân tích xem video là giả hay do cắt ghép tạo thành.”

“Tôi tự đi lấy.” Cô không tin những người khác vì sợ bị lộ ra ngoài, sẽ bị Nhâm Lễ tranh thủ ra tay trước.

Cảnh sát Lý lấy điện thoại đi ra ngoài, sau khi vào đã nói với cô: “Tôi sẽ cho người đưa cô về.”

*****

Khi Lâm Thương Từ nhìn thấy Cố Trọng đã là gần trưa, cô ấy ra ngoài cùng một sĩ quan cảnh sát khác.

“Cố Trọng?” Lâm Thương Từ đưa mắt dò hỏi

“Em về nhà một chuyến, đừng lo lắng.” Cố Trọng cầm điện thoại nhát mắt với cô, đầu ngón tay gõ nhẹ vào mặt sau điện thoại vài cái.

Lâm Thương Từ hiểu là cô ấy đã nói cho cảnh sát biết về chuyện thẻ nhớ.

Từ Đồ Chi không biết hai người đang dùng ám hiệu, cô ấy chỉ muốn hỏi cảnh sát định dẫn nghệ sĩ công ty mình đi đâu, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Lâm Thương Từ nói trước: “Sếp Từ, bám theo.”

Từ Đồ Chi lái xe, luật sư ngồi ghế phụ, Lâm Thương Từ ngồi băng ghế sau, đi theo chiếc xe Cố Trọng đang ngồi. Trên đường, Lâm Thương Từ nhận được tin nhắn của Cố Trọng, cô ấy nói với cô là: “Cảnh sát đã xem video, bây giờ muốn lấy video gốc để xác nhận tính xác thực của nó.”

Lâm Thương Từ cau mày, trả lời cô ấy: “Đáng tin không em?”

“Em không biết, nhưng phải thử.”

Lâm Thương Từ vẫn cảm lúc này không phải là thời điểm tốt nhất. Kỳ Thất đã nói Nhậm Lễ rất có lai lịch, có lẽ cũng không phải là lần đầu tiên giết người. Thế có chứng tỏ là có khả năng cảnh sát cũng không thể đối phó được y, vậy những cảnh sát đó có tin tưởng được không?

Nhìn chiếc xe chở Cố Trọng vượt qua đèn giao thông thuận lợi, Từ Đồ Chi lại bị đèn đỏ dừng lại, Lâm Thương Từ bỗng có dự cảm không lành. Cô nhìn thấy xe của Cố Trọng tấp vào lề, viên cảnh sát phụ trách xuống xe bước vào một cửa hàng tiện lợi gần đó.

Cô nhanh chóng nhắn tin hỏi Cố Trọng: “Sao vậy em?”

Bên Cố Trọng hiển thị cô ấy đang gõ chữ, Lâm Thương Từ bất ngờ nghe thấy tiếng hét thất thanh của Từ Đồ Chi. Một chiếc xe chở sỏi đá lái ra từ đường bên trái, vượt qua đèn đỏ làm tình hình giao thông trên đường hỗn loạn, ai cũng né tránh. Lâm Thương Từ chưa kịp đợi Cố Trọng trả lời mình đã thấy chiếc xe chở đá lao thẳng về phía xe Cố Trọng.

Không phanh cũng không rẽ sang hướng khác, chiếc xe tải trực tiếp tông thẳng vào xe Cố Trọng, đẩy cả chiếc xe vào cửa của một cửa hàng. Xe Cố Trọng gần như bị bẹp dúm, mắc kẹt giữa cửa hàng và xe chở đá.

“Đi qua đó, chết tiệt!” Từ Đồ Chi cũng không quan tâm đèn đỏ hay xanh vàng hồng lam, cô ấy nhấn ga lái xe qua đó.



Xe chưa dừng hẳn nhưng Lâm Thương Từ đã mở cửa xe nhảy xuống, vội vàng đi qua ghế phụ xem xét. Bởi vì chiếc xe đã bị biến dạng nghiêm trọng, cô thậm chí không thể thấy người Cố Trọng, chỉ thấy máu nhỏ từng giọt từ khe hở xe.

“Cố Trọng!” Lâm Thương Từ gọi, nhưng không có người trả lời.

Từ Đồ Chi chạy đến ghế lái của chiếc xe tải chở sỏi, tài xế gục xuống vô lăng bất tỉnh. Cô ấy mở cửa tháo dây an toàn cho anh ta, nhờ luật sư giúp mình kéo người ra khỏi xe.

Từ Đồ Chi nhìn đủ loại tay cầm ở ghế lái, chân ga trông khác hẳn nên chỉ có thể từ bỏ việc điều khiển chiếc xe. Cô ấy nhìn những người xung quanh, hỏi: “Ai biết lái xe này, làm ơn lùi nó ra giùm với!”

Luật sư đẩy mắt kính, nói: “Tôi biết.”

Từ Đồ Chi kinh ngạc tỏ vẻ “không thể trông mặt mà bắt hình dong”, rời khỏi ghế lái để luật sư lên thay. Với sự giúp đỡ của đám đông, luật sư đã khéo léo lùi chiếc xe chở đá về sau.

Cuối cùng Lâm Thương Từ cũng nhìn thấy Cố Trọng máu me đầy người ngồi trên ghế. Cô nắm tay cầm nhưng không mở ra được, đành nghiêng nửa người vào trong. Mảnh vỡ cửa sổ làm trầy xước tay cô, nhưng Lâm Thương Từ vẫn nén đau cởi dây an toàn cho Cố Trọng, dây an toàn cũng bị kẹt, nên cô cầm một mảnh vỡ bắt đầu cắt.

Tai cô có thể nghe rõ tiếng thở mong manh yếu ớt của Cố Trọng, hơi thở mỗi lúc một yếu dần, giờ phút này nhịp tim của cô còn đập mạnh hơn hơi thở của cô ấy, từng nhịp đập vang vọng trong lồng ngực. Cô thậm chí còn cảm thấy hơi khó thở, trong khoang mũi tràn ngập mùi máu lẫn với mùi nước hoa mà Cố Trọng quen dùng.

Thật ra cô biết Cố Trọng không thể sống sót, nhưng cô vẫn muốn thử lại và cố gắng hơn. Biết đâu mọi chuyện sẽ khác.

“Thương...... Từ......” Cố Trọng vẫn còn ý thức nhưng không thể mở mắt.

Cô ấy muốn nói đừng cứu mình nữa, cứ để thời gian quay lại. Thế nhưng bất chợt cảm thấy sợ hãi không thể nói thành lời.

Dù có thế nào đi chăng nữa cũng không thể thích ứng với cái chết được, nhưng đó mới là bình thường. Người bình thường chỉ chết một lần, không có cơ hội để thích nghi, không giống như hai cô “được” chết nhiều lần như vậy.

“Xe...... Xe! Xe bốc cháy rồi!” Bên ngoài có người la hét, còn liên tục lùi về sau tránh xa chiếc xe,

Từ Đồ Chi thấy ngọn lửa ngày càng lớn, cô ấy cũng muốn đi lên giúp đỡ nhưng lại bị luật sư và mọi người giữ lại,

“Đừng qua đó, nguy hiểm!”

Đám đông ầm ĩ, một vài người còn định chạy lên kéo Lâm Thương Từ về, nhưng cô nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay người vung lên, những người đó vội lùi lại vài bước.

“Tránh ra.” Lâm Thương Từ trừng mắt nhìn bọn họ, chui hẳn vào trong xe,

“Lâm Thương Từ, mau trở lại! Gần nổ rồi!” Từ Đồ Chi sốt ruột hét lên ở cách đó không xa.

Lâm Thương Từ nhìn thấy chân Cố Trọng bị kẹt, máu thịt lẫn lộn lộ ra cả xương. Cô biết cho dù có cứu được cô ấy thì cuộc đời của Cố Trọng cũng bị hủy hoại hoàn toàn.

Lâm Thương Từ buông thõng tay, mảnh thủy tinh rơi xuống ghế, dính đầy máu cô. Cô ôm mặt Cố Trọng hôn lên môi cô ấy, sau đó ôm cô ấy thật chặt.

“Đừng sợ, có chị bên em rồi.”

Giây tiếp theo chiếc xe nổ mạnh, ngọn lửa như quái vật nuốt chửng hai người.

*****

Ngày 24 tháng 7, Cố Trọng tỉnh dậy trên giường ở nhà, không hoảng loạn, không sợ hãi, lòng cô bình tĩnh như nước lặng, giống như mọi buổi sáng bình thường trước đây

Cô chợt nghĩ có phải Lâm Thương Từ cũng giống như bây giờ, dần tê liệt và quen dần, sống như ao tù nước đọng.

Cô lấy điện thoại, WeChat lại quay về thời điểm chưa kết bạn với nhau. Cô nhanh chóng nhập ID WeChat của Lâm Thương Từ, gửi lời mời kết bạn với cô ấy, ghi chú thêm: “Gặp nhau ở phòng vệ sinh trong rạp chiếu phim.”

1 giờ 50 phút chiều, Cố Trọng rời khỏi phòng chiếu đến phòng vệ sinh, Lâm Thương Từ ở trong một buồng nào đó đưa tay kéo cô vào trong.



Khóa cửa, Lâm Thương Từ ôm chặt cô, không nói gì cả.

“Em xin lỗi, đánh cược thua mất rồi.” Cố Trọng đặt lòng bàn tay lên gáy cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Lâm Thương Từ.

“Chúng ta...... Không tin ai cả.”

“Ừ.” Không tin ai cả.

Đến đêm, hai người cũng chưa ăn gì nên nấu cháo ăn tạm.

“Không tìm Kỳ Thất nữa, trực tiếp công khai video luôn.”

Đây là phương pháp ổn thỏa nhất sau khi Lâm Thương Từ cân nhắc kỹ lưỡng.

“Đừng dùng tài khoản của em, mua mấy cái tài khoản ẩn danh ấy.”

Cố Trọng gật đầu, mở Xiancai, trang web giao dịch nổi tiếng nhất, liên tục mua mấy tài khoản Weibo có hàng chục nghìn người theo dõi. Ban đầu còn tính mua luôn tài khoản có từ vài triệu lượt theo dõi trở lên, nhưng những tài khoản đó rất hiếm, căn bản không thể gặp được. Các tài khoản từ mười nghìn lượt theo dõi trở lên ít nhất cũng sẽ có khoảng hai hoặc ba nghìn lượt là thực tế, có thể tạm sử dụng.

Lâm Thương Từ dự tính trước hết cứ dùng tài khoản ẩn danh đăng video lên để xem hiệu quả thế nào, dù có thất bại Cố Trọng cũng không bị lộ, vẫn có cơ hội tìm biện pháp khác.

Mua tài khoản Weibo xong, lại mua thêm vài tài khoản trên các nền tảng khác, sau đó đăng lên cùng lúc, thế thì dù có muốn xét duyệt xóa bỏ cũng mất một thời gian.

Làm xong xuôi đâu đó, Cố Trọng thả điện thoại xuống vươn tay ôm eo Lâm Thương Từ, tựa đầu lên vai cô ấy: “Lần sau đừng đồng quy vu tận được không Từ? Chết một người là quay về được rồi mà, hai người chết chung thì phí lắm.” Hơn nữa đâu phải là không hề đau đớn gì?

Lúc đó cô gần như hôn mê, lập tức mất ý thức trong vụ nổ, nhưng Lâm Thương Từ vẫn đang khỏe mạnh, tỉnh táo lại bị vụ nổ oanh tạc, chắc chắn đã rất đau.

“Chị không muốn em sợ hãi.” Lâm Thương Từ thản nhiên nghiêng đầu dựa vào Cố Trọng.

Cố Trọng nuốt nước bọt, ra vẻ không quan tâm: “Ai nói là em sợ, có phải lần đầu tiên chết đâu mà sợ.” Cô ngước cằm, ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người Lâm Thương Từ.

Lâm Thương Từ cúi đầu, cùng Cố Trọng chạm mắt, đôi mắt nhìn thẳng vào cô. Lúc ấy Lâm Thương Từ quả thực rất sợ hãi, bởi vì ánh mắt sẽ thay cô truyền tải sự hoảng sợ, lập lòe mang theo mịt mờ, những đầu ngón tay siết chặt quần áo. Cô ấy đã quên mất tất cả những hành động trong tìm thức này.

“Nhưng chị vẫn nói thế.” Không trêu chọc, Lâm Thương Từ sờ mặt Cố Trọng.

Đầu ngón tay lướt nhẹ qua quai hàm của Cố Trọng, ngón cái dừng lại ở khóe miệng, ngón trỏ nghịch ngợm phác họa môi cô mãi đến khi thấy cổ cô nổi da gà. Còn có cuống họng khẽ nhúc nhích, như những cơn sóng lần lượt ập đến, lấn át lý trí còn sót lại.

Đôi khi thực tế cũng không cần làm gì cả, chỉ cần có chút tưởng tượng là cơ thể đã phản ứng theo bản năng.

Cố Trọng buông tay đang ôm eo Lâm Thương Từ ra, dịch chuyển lên giường, nhẹ nhàng ấn vào cô ấy, rồi hỏi: “Có phải chị đang muốn hôn không.”

Thật sự lâu lâu Cố Trọng lại có chút ác thú, cô thích cố tình hỏi, cũng thích nghe Lâm Thương Từ nói lời trái lòng.

Lâm Thương Từ dời mắt, hơi thở vô thức rối loạn: “Không có.”

“Không à? Nhưng mà em muốn......” Che kín bờ môi ấy, nhẹ nhàng ngậm lấy, đầu lưỡi vẫn không đưa vào mà chỉ lướt nhẹ như chuồn chuồn vờn nữa: “Giờ thì sao, vẫn không muốn sao?”

Đầu ngón tay Lâm Thương Từ hơi nhúc nhích, nuốt nước bọt quá nhiều trong miệng, khàn khàn: “Muốn.”

Cô ấy muốn, đối với Cố Trọng, cô ấy luôn muốn nhiều hơn nữa.

- ----

Mình edit chương này cuối năm ngoái, 30/12/2023. Một ngày trước đó thì mình mất điện thoại, hận đứa lấy trộm quá, hụ hụ. À bữa giờ mình có việv vào Sài Gòn nên không up truyện được. Xin lỗi các bạn nhé, mãi thương