Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 99




Lần này vội vàng về kinh, Mai Như muốn gặp chính là thứ tử của hầu phủ, họ Nguyễn, đứng hàng thứ tư, lớn hơn Mai Như một tuổi, hiện giờ còn ở thư viện đọc sáng.

Hai nhà đi chùa Liên Hương.

Ở trong phủ, Kiều thị dặn dò Mai Như rất nhiều, lăn qua lộn lại nói mấy câu đơn giản chính phải tuân thủ quy củ, đừng để lộ tính xấu, đừng có mở miệng nói chuyện là buông tha người khác, doạ người khác chạy. “Biết biết.” Mai Như đồng ý, rồi lại âm thầm thở ra hờn dỗi.

Thời tiết đã vào thu, hôm nay Mai Như mặc áo khoác nhỏ, váy màu hồng đào, búi tóc, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng ở chỗ đó, khiến người nhìn nhìn thấy thích. Kiều thị rất vừa lòng, Nguyễn phu nhân cũng rất vừa lòng, lôi kéo Mai Như hỏi, như ngày thường thích ăn cái gì, lại thích làm cái gì, còn có ở chỗ Bình Dương tiên sinh học được cái gì. Mai Như đáp, Nguyễn phu nhân gật gật đầu, chỉ là khi nàng còn nhỏ đã xuất đầu lộ diện hơi có chút phê bình kín đáo. Kiều thị cùng Nguyễn phu nhân lại uống trà, trong sương phòng có một thiếu lang đi vào —— đúng là Nguyễn Tứ Lang.

Sự việc này trong lòng biết rõ ràng.

Nguyễn Tứ Lang nhìn Mai Như, Mai Như cũng nhìn hắn. Hai người nhìn nhau, nói không nên lời xấu hổ cùng quẫn bách. Mai Như không được tự nhiên quay mặt đi.

Nàng sống hai đời, nhưng đối với chuyện này không có kinh nghiệm. Kiếp trước Mai Như trực tiếp lấy Phó Tranh, nàng sống hơn ba mươi năm, đối phương vẫn là tiểu tử choai choai, nàng nhìn cái gì?

Hơn nữa, Mai Như đối với chuyện gả chồng không có hứng thú. Gả chồng còn phải hầu hạ cha mẹ chồng, phải lập quy củ, còn phải hầu hạ tiểu tử, đầu Mai Như liền to ra, cảm giác thật là…… Một lời khó nói hết. Kiếp trước gả cho Phó Tranh, trừ bỏ phu thê cảm tình không hợp, Lý hoàng hậu ngẫu nhiên sẽ làm khó nàng, thì chỗ khác đều tốt, không ai bắt nàng theo quy củ, cũng không ai bắt nàng thức khuya dậy sớm đi hầu hạ, nàng muốn làm sao thì làm vậy, tự do lại thoải mái. Hiện giờ những cái đó đều đặt trên đầu nàng, thật là phiền.

Mai Như gục đầu thở dài.

Ngày này trở lại trong phủ, hai mẹ con ở cùng nhau Kiều thị lặng lẽ hỏi thăm Mai Như: “Tuần Tuần cảm thấy như thế nào?”

Mai Như chớp chớp mắt, có chút khó xử nhìn Kiều thị.

“Như thế nào? Không thích?” Kiều thị trực tiếp hỏi ra, lại cảm thấy tò mò. Kiều thị nhìn qua Nguyễn Tứ Lang, Nguyễn Tứ Lang cũng được, ngoại hình tuy rằng hơi kém chút, nhưng người có hậu, Nguyễn phu nhân cũng là người có hậu, Tuần Tuần gả qua cũng không đến mức chịu khi dễ.

Mai Như nhíu mày, ăn ngay nói thật nói: “Nương, không phải không thích, mà là hắn trông như nào con cũng quên rồi……”

Nghe được lời này, Kiều thị trong lòng cảm thấy hơi giận, trực tiếp chọc trán Mai Như: “Không lương tâm, đổi cách làm nương giận!”

Mai Như vội vàng kéo cánh tay mẫu thân nói: “Thật sự đã quên.”

“Tuần Tuần, có phải trong lòng con đã có người khác?” Kiều thị hỏi.

Mai Như mặt đỏ: “Nương, nương nói bậy gì đó?”

“Nếu không có, chúng ta liền định nhà hắn.” Kiều thị dứt khoát lưu loát nói.

Vừa nghe lời này, Mai Như thoáng có chút bất ngờ. Lại nghĩ đến mình cùng tiểu tử kia cột vào cùng nhau mấy chục năm, càng cảm thấy bất đắc dĩ: “Nương, không hề nhìn kĩ sao?” Mai Như nói.

Kiều thị thở dài: “Còn không phải là vì con?” Thái Tử trở về rồi. Vuốt tóc Mai Như, Kiều thị lại nói: “Tuần Tuần, con có tâm sự cùng nương nói, cha mẹ sẽ không để con chịu thiệt.”

Ánh mắt tối sầm, Mai Như nói: “Nương, con không muốn gả.”

“Thật là nha đầu ngốc.” Kiều thị cười, lại ôm nữ nhi nói, “Yên tâm đi, cha mẹ sẽ thay con chọn người tốt nhất.”

“Con biết.” Mai Như rũ mắt, trong lòng nặng trĩu, không được tự nhiên.

Động tác Kiều thị rất nhanh, Mai Tương hồi phủ muộn mấy ngày, đã nghe nói hôn nhân của muội muội đã định. Nghĩ đến trên đường Yến Vương điện hạ còn thay Thập Nhất điện hạ hỏi qua việc này, Mai Tương cảm thấy hơi có đáng tiếc, nhưng cha mẹ đã định hắn cũng không thể nói cái gì.

Mai Tương thỉnh an lão tổ tông, sau đó đến thư phòng Mai Dần. Hai cha con nói mấy câu, Mai Dần dẫn hắn đến chỗ Kiều thị. Mẫu tử gặp nhau, Mai Tương gạt vạt áo liền quỳ xuống, vài lạy vang đầu. Mắt Kiều thị đỏ lên, đỡ Mai Tương ngó trái ngó phải, vẫn không nhịn được gạt lệ, lại hung hăng mắng: “Con là đồ tồi, lâu như vậy cũng không trở về!”

Biết mẫu thân cái miệng dao găm tâm đậu hủ, Mai Tương cười dỗ nói: “Nương, hài nhi ở bên ngoài cũng nhớ nương lắm.”

Nụ cười này, từ người sống thoải mái biến thành nam nhân thô lệ, chỗ nào còn giống cậu ấm phong lưu phóng khoáng? Mắt Kiều thị càng cay, ôm hắn khóc một lúc hồi lâu.

Nguyệt tỷ nhi được bà vú bế, tránh ở trong mành lặng lẽ hướng nhìn, không dám lại đây. Kiều thị nói: “ Đây là con con, mau quay trở lại.” Nói vẫy tay, Nguyệt tỷ nhi lúc này mới tiến vào, ngẩng đầu nhìn nam nhân cao cao, có chút sợ hãi.

Đối với bé con mềm mại, Mai Tương ngồi xổm xuống, thử đáp lời nói: “Con là Nguyệt

nhi?”

Nguyệt tỷ nhi gật gật đầu, mắt mở to nhìn hắn.

Mai Tương nói: “Ta là cha con.”

Nguyệt tỷ nhi vẫn không tin nhìn chằm chằm hắn.

Mai Tương luống cuống tay chân từ trong lòng ngực lấy ra một p bức họa, mở ra nói với Nguyệt nhi: “Con nhìn, đây có phải con không? Cha vẫn luôn mang theo trên người.” Bức họa là mấy năm trước, bây giờ đã bị nhăn nheo, còn bị mồ hôi nam nhân thấm ướt. Mai Như vừa thấy, mắt đỏ lên. Nguyệt tỷ nhi tò mò nhìn bức tranh, phân biệt thật lâu, cái miệng nhỏ cười, lộ ra răng sữa. Mai Tương sờ sờ đầu bé, ôm hài tử vào trong ngực.

Nhìn tình cảnh này, Kiều thị lại muốn rớt nước mắt. Sau khi Mai Tương hồ đồ hưu thê, còn không cưới thêm tức phụ, chỉ có thứ nữ. Kiều thị than một tiếng, cân nhắc lần này Mai Tương hồi kinh, cũng phải định hôn nhân cho Mai Tương, tránh đêm dài lắng mộng.

Biết được tâm tư của Kiều thị, Mai Tương cãi cọ nói: “Nương, con không nóng nảy.”

“Ta sốt ruột!” Kiều thị trừng mắt

Mai Tương không nói. Rời đi chỗ thị, hắn không về viện mình ngay, ngược lại là cùng Mai Như đi dạo.

“Ca ca có việc?” Mai Như tò mò.

Mai Tương “ừ” một tiếng, sắc mặt đạm nhiên nói: “Ta mới nhớ tới lúc rời cửa khẩu, Hồ Tam Bưu bảo ta mang bạc về. Tuần Tuần nếu muội tiện, mấy ngày nay thay hắn đến nhà hắn một chuyến.” Nói, Mai Tương đưa túi bạc cho Mai Như.

Mai Như biết ca ca khó xử, nàng gật gật đầu: “Được.”

……

Nghe nói Phó Tranh vậy mà bình an về kinh, hiện giờ đang tiến cung yết kiến, Phó Chiêu rất vui vẻ, trong lòng mừng như điên. Hắn không kìm nén được, chạy đến ngoài thư phòng chờ, vừa lúc p thấy Thái Tử cùng Phó Tranh từ trong thư phòng ra.

Vừa thấy Thất ca êm đẹp đứng ở trước mặt, Phó Chiêu muốn khóc. Hắn là nam nhân, hồi trước còn rơi không ít nước mắt, hiện tại nhớ lại thật là quá mất mặt.

“Hoàng huynh.” Hắn hành lễ với Thái Tử, sau đó nhìn phía Phó Tranh, đôi mắt đỏ lên.

Thái Tử sắc mặt không được tốt, gật gật đầu, phất tay áo đi rời đi.

Nhìn dáng vẻ Thái Tử …… Phó Chiêu nhìn Thất ca, Phó Tranh nhấp môi nhàn nhạt cười, tiến lên vỗ vỗ vai của hắn, gọi: “Chiêu nhi.”

“Thất ca.” Phó Chiêu sang sảng lên tiếng.

Huynh đệ đến cung của Phó Chiêu. Phó Tranh nói ngắn gọn chuyện mình bị thương sau đó được cứu, Phó Chiêu nghe thấy nghiến răng nghiến lợi, nổi trận lôi đình: “Thất ca, hiện tại như thế nào? Huynh bị thương cũng không phải để không.”

“Đương nhiên không thể để yên.” Phó Tranh cười lạnh, con ngươi âm trầm như hồ sâu, lại hất cằm nói: “Bây giờ hắn không phải đang bị răn dạy sao?”

“Tiếp theo như thế nào?” Phó Chiêu xoa tay.

Thấy Thật Nhất đệ vẫn hấp tấp, Phó Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Trước cứ như vậy đã. Phụ hoàng muốn hoà hợp êm thấm, chúng ta sẽ hoà hợp êm thấm. Chúng ta càng im lặng, phụ hoàng càng cảm thấy thua thiệt ta.” Loại chuyện tốt này, hắn có thể không lợi dụng?

Phó Chiêu gật gật đầu, hắn lúc này trong lòng nghẹn một chuyện khác, hỏi: “Thất ca, huynh lần này theo nghị hòa sứ đoàn hồi kinh, có phải hay không gặp Tuần Tuần?”

Phó Tranh trầm mặc, bưng chén trà, mở nắp. Bên trong khí nóng mờ mịt lượn lờ ra, đôi mắt hắn giấu ở đằng sau, khiến người thấy không rõ. Nhấp ngụm trà, Phó Tranh mới đạm nhiên mà trả lời: “Đúng là gặp được nàng.”

Phó Chiêu vội la lên: “Thất ca, nghe nói hai ngày nữa Tuần Tuần đính hôn!”

Tay bưng chén trà dừng lại, Phó Tranh nhăn mày, không phải mới vừa xem mắt sao? Nhanh như vậy…… Hắn trầm giọng hỏi: “Cùng ai?”

“Nguyễn Tứ Lang của hầu phủ.”

“Xác định?” Phó Tranh nghi hoặc.

“Ừm.” Phó Chiêu gục đầu, rất buồn bực, “Đệ định chờ Tuần Tuần về kinh sẽ hỏi một chút……” Hắn nói gấp đến mức xoay quanh, mặt hồng lên cùng Phó Tranh bàn bạc: “Thất ca, đệ có nên đi xin phụ hoàng ban hôn?”

Ánh mắt bình tĩnh đánh giá Thập Nhất đệ, Phó Tranh để chén trà xuống, thở dài: “Hủy nhân duyên người khác là không tốt.”

Thốt ra lời này, Phó Chiêu mặt càng thêm đỏ.

Phó Tranh thấy thế tiếp tục nói: “Nguyễn Tứ Lang cũng được. Như thế nào, Thập Nhất đệ không muốn nàng gả cho người khác?” Nói, Phó Tranh ngước mắt nhìn lại đây.

Đôi mắt hắn đen như mực, có thể nhìn đến tâm người khác, khiến người khác không thể nói dối. Phó Chiêu tuy rằng xấu hổ, nhưng vẫn gật gật.

Phó Tranh lẳng lặng nhìn, sau một lúc lâu lại than một tiếng, nói: “Chuyện huỷ nhân duyên chúng ta không làm, nhưng có người có thể làm.”

“Ai?” Phó Chiêu tò mò.

Phó Tranh cười lạnh, ánh mắt âm trầm hắn nhàn nhạt nói: “Thái Tử.”

Cái việc xấu xa này, để cho Thái Tử làm thôi, Phó Tranh thở dài.