Lạc Vũ nhìn thấy Nhiên Mộc Miên, mặt mày cũng vui vẻ tươi cười: "Mộc Miên, lâu rồi không gặp”.
Nhìn thấy cô nhóc đáng yêu này Lạc Vũ lại gần lại không kìm lòng được ôm chầm lấy Nhiên Mộc Miên.
Đối diện với cái ôm bất ngờ của Lạc Vũ cả người Nhiên Mộc Miên cứng đờ ra.
Ở phòng chờ, người qua người lại tấp nập, Minh Tư Thành đứng dậy khỏi chỗ ngồi chuẩn bị đi ra máy bay lại bắt gặp từ phía xa hình ảnh Nhiên Mộc Miên và Lạc Vũ đang ôm nhau.
Thời gian giống như ngưng lại, trong lòng Minh Tư Thành ập tới một cơn lạnh buốt dần dần đóng bằng trái tim anh.
Anh sớm đã rõ, Mộc Miên không phải kiểu con gái có thể chờ đợi anh cả đời.
Huống chi lời chia tay là do anh nói, anh đúng ra nên không còn ảnh mắt trông mong đối với cô.
Là anh tổn thương cô trước, anh lại càng không có thêm lý do để mong ước xa xôi đối với cô.
Vực dậy cảm xúc của bản thân, Minh Tư Thành xoay người rời tới bàn làm thủ tục đăng ký xuất cảnh.
Còn ở bên này, Lạc Vũ buông Nhiên Mộc Miên ra, không nhịn được cùng cô hàn huyên một chút.
Hai người trò chuyện vui vẻ giống như tách biệt hẳn với quang cảnh ồn ào xung quanh.
Trong một khoảnh khắc ánh mắt của Nhiên Mộc Miên dừng lại ở đám đông phía sau Lạc Vũ, cô hình như đã nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc.
Lạc Vũ thấy nụ cười trên môi Nhiên Mộc Miên dần tắt, quan tâm hỏi: "Sao đột nhiên lại trở nên không vui rồi?”
“Không có đầu” Nhiên Mộc Miền ngước mắt lên, cười một cách miễn cưỡng.
“Em đang muốn đi đâu vậy?” Lạc Vũ hỏi.
Nhiên Mộc Miên quay đầu chỉ chỉ Lang Khiếu Nhật, nhếch mép: “Em cùng anh ấy chuẩn bị tới suối nước nóng ở Hải Vân”
"Anh ta là...” Lạc Vũ muốn nói lại thôi.
Nhiên Mộc Miên mỉm cười giải thích: “Là em trai của em”
"..”
Nhiên Mộc Miên nhìn qua phía Lạng Khiếu Nhật, khoé môi giật giật, thở dài: “Anh có thể đứng gần tôi chút không?”
Lang Khiếu Nhật nghe lời Nhiên Mộc Miên dịch lại gần cô một bước.
Đúng lúc này Nhiên Mộc Miên chợt nhớ ra một việc, không nói hai lời xoay người chạy đi mất. Lang Khiếu Nhật ngây ngốc không chờ đại não của mình kịp xử lý cũng nhanh chân đuổi theo sau.
Nhiên Mộc Miên vừa chạy vừa thở hổn hển, không ngừng quét một vòng tìm gì đó trong đám người đông đúc.
Phía bên này là cửa đăng ký xuất cảnh đi quốc gia M, người lui tới hầu như đều là người nước ngoài.
Nhưng Nhiên Mộc Miên không từ bỏ việc tìm kiếm bóng dáng mà cô cảm thấy thân thuộc ấy.
Tìm kiếm từng chút từng chút, nếu nhận làm người cô sẽ xin lỗi họ.
Kỳ thật cô đi tìm anh là muốn cho anh biết.
Anh muốn chia tay nhưng cô chưa từng đồng ý.
Đúng vậy, cô chưa từng đồng ý chia tay!
Nhiên Mộc Miên nhìn khắp nơi, cuối cùng cũng nhìn ra được hình bóng của người mình đang tìm kiếm.
“Minh Tư Thành! Minh Tư Thành! Minh Tư Thành!”
Nhiên Mộc Miên cất bước chạy, và phải bước tường kính ở trước mặt.
Chỉ thấy Minh Tư Thành trên vai đeo một chiếc túi du lịch, đi tới phía lối dẫn ra máy bay.
Cô chủ cũng không cần tới anh ta an ủi, người cô chủ vẫn là cậu Minh.
Lang Khiểu Nhật đặt hành lý xuống, lao tới khu đăng ký xuất cảnh.
Hành động này của Lang Khiếu Nhật đã khiến cho bảo vệ hai phía chú ý tới, bắt đầu chạy tới truy tìm anh ta.