Thế nhưng lời nói khéo léo này nói ra thì rất dễ dàng, còn muốn thực tiễn thì...
Kỳ thực thật sự rất khó làm!
Cuối cùng hai người bọn họ không có ngồi vòng quay khổng lồ. Sau khi Nhiên Mộc Miên chơi đến không muốn chơi nữa, Phó Diệc Phàm mới dắt theo cô rời khỏi công viên trò chơi.
“Thời gian của anh hết rồi, phải quay về trong quân đội. Em đi đường sắt cao tốc hay là đi máy bay trở về?” Phó Diệc Phàm hỏi.
Nhiên Mộc Miên theo bản năng lấy điện thoại di động ra nhìn một cái rồi mới trả lời: “Em đi máy bay quay về đi! Sẽ nhanh hơn chút.”
“Vậy anh đưa em tới sân bay trước” Phó Diệc Phàm nói tiếp.
Nhiên Mộc Miên lại khẽ lắc đầu: “Em có Lang Khiếu Nhật bảo vệ, anh cứ về trước đi.”
“Lang Khiểu Nhật?" Phó Diệc Phàm hơi sững lại.
Nhiên Mộc Miên nhìn bốn phía xung quanh, rốt cuộc cũng nhìn thấy Lang Khiếu Nhật đang đi về phía cô, thế là cô đưa tay chỉ chỉ vào Lăng Khiếu Nhật, nói: “A, chính là anh ta, là cận vệ hai mươi tư giờ bố mời cho em đấy!”
“Thì ra anh ta là vệ sĩ của em à!” Phó Diệc Phàm xấu hổ cười cười.
Ban đầu anh đã phát hiện Lang Khiếu Nhật vẫn luôn đi theo hai người bọn họ, nhưng lại không thấy anh ta có hành động kỳ lạ nào, cho nên cũng không có lên tiếng.
"Đúng đó! Bố tốt với em đúng không?” Nhiên Mộc Miên cố ý khoe khoang trước mặt Phó Diệc Phàm.
Quay đầu lại, Phó Diệc Phàm nhìn về phía Nhiên Mộc Miên, ôn hòa nói: "Anh gọi xe tới cho các em, lái xe sẽ đưa các em đến khách sạn lấy hành lý, sau đó sẽ đưa các em tới sân bay”
Nhiên Mộc Miên giang rộng hai cánh tay, một lần nữa ôm lấy Phó Diệc Phàm: “Vậy anh trai, anh ở trong quân đội phải ngoan ngoãn nha! Lần sau em sẽ trở lại thăm anh”
“Em mới phải ngoan mới đúng!” Phó Diệc Phàm lại vuốt ve đỉnh đầu cô, nhịn không được mà nói: “Sao cơ thể em lại không cao lên chút nào vậy, vẫn cứ thấp như thế! Ừm, sau khi trở về thì ăn nhiều một chút, hình như em lại gây rồi”
“Ha ha” Nhiên Mộc Miên hoạt bát lè lưỡi.
Phó Diệc Phàm không nhịn được cười.
Cho đến khi lái xe tới nơi, Phó Diệc Phàm nhìn Nhiên Mộc Miên cùng Lang Khiểu Nhật lên xe xong thì mới yên tâm về quân ngũ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua...
Sân bay Bắc Bình, trong sảnh lớn chờ máy bay.
Minh Tư Thành ngồi trên chiếc ghế bạc ở hàng thứ nhất trong khu vực chờ, mười ngón tay thon dài đang đặt chồng lên một bức ảnh in dài.
Sau lưng bức ảnh màu có viết dòng chữ nắn nót cẩn thận “Mộc Miên, anh yêu em. Mộc Miên, anh nhớ em” Ở phía dưới còn có ngày tháng, nhìn ra được anh dùng cả tấm lòng để viết nó.
Kỳ thực bắt đầu từ ngày đầu tiên anh đi nước M du học đã bắt đầu viết rồi, trước nay vẫn chưa từng dừng lại. Ở bên một cửa kiểm tra an ninh khác, Nhiên Mộc Miên cùng Lang Khiếu Nhật đang xếp hàng chờ kiểm tra.
Một đường đi qua cửa kiểm tra an ninh, Nhiên Mộc Miên cứ thể đi về phía trước, còn Lang Khiểu Nhật thì rất tự giác đi qua bên kia nhấc vali hành lý để kiểm tra.
"Lang Khiểu Nhật, anh làm nhanh lên đi” Nhiên Mộc Miên vẫn không quay đầu lại thúc giục nói.
Nhiên Mộc Miên nhìn một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Lang Khiếu Nhật, tiếp tục hỏi: “Lang Khiếu Nhật, từ số một đến sổ mười, anh thích số mấy?”.
Lang Khiếu Nhật rất không thức thời mà trả lời: “Không biết” “Vậy anh cứ tùy tiện chọn một số đi!”
"Sổ hai"
"Số hai chính là suối nước nóng ở Hải Vân. Vậy chúng ta đi máy bay bay thẳng đến Hải Vân là được.” Nhiên Mộc Miên mỉm cười nói, sau đó lại cúi đầu mà xem điện thoại, thay đổi hành trình cho mình cùng Lang Khiếu Nhật.
Lúc cô vùi đầu nhìn điện thoại thì vẫn luôn lùi về phía sau, kết quả không cẩn thận đụng phải vào người một người khác. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Nhiên Mộc Miên phản ứng lại thì lập tức quay người nói xin lỗi.
Đối phương nghe được tiếng động thì cũng theo bản năng mà xoay người lại.
Lúc này Nhiên Mộc Miên mới ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào người vừa bị mình va vào này.
Lang Khiểu Nhật thấy thế, vốn định bước nhanh đến bảo vệ Nhiên Mộc Miên, thế nhưng bước chân của anh ta vừa được một nửa thì dừng lại.