Cô vừa mới vinh hạnh được tán gẫu với anh trai nên đã quên mất người này.
Một mình Nhiên Mộc Miên đi về phía Lang Khiếu Nhật, sau đó cô cởi áo choàng, kiễng chân lên và phủ thêm áo để sưởi ấm cho Lang Khiếu Nhật.
Khi cô kiễng chân bước sát vào anh ta thì bỗng nhiên Lang Khiếu Nhật không hiểu vì sao lại cảm thấy trong lòng có một thoáng rung động, anh ta theo bản năng gần như đã nín thở.
Sau khi Nhiên Mộc Miên cài nút áo choàng cho Lang Khiếu Nhật thì cô còn đội mũ trùm đầu cho anh ta, cô nghĩ thế này chắc anh ta sẽ không lạnh nữa.
Lúc này, Lang Khiếu Nhật nhìn chằm chằm vào Nhiên Mộc Miên bằng đôi mắt sắc bén.
“Nếu bảo vệ cổng không cho anh vào thì anh không biết chờ ở phòng bảo vệ để giữ ấm sao?” Nhiên Mộc Miên nói xong liền kéo vali đi về phía trước.
Đột nhiên Lang Khiếu Nhật hoàn hồn, anh ta hít sâu một hơi.
Anh ta tăng tốc độ và vội vã chạy theo.
Khi Lang Khiếu Nhật định đưa tay lấy vali của Nhiên Mộc Miên thì bị cô ngăn lại.
“Bây giờ tôi lại muốn tự mình kéo vali” Đột nhiên Nhiên Mộc Miên nói một cách tự hào.
Thật ra, cô đã thấy tay của anh ta cũng đỏ lên nên cô không muốn anh ta bị đông cứng nữa mà thôi.
Lang Khiếu Nhật lặng lẽ đi theo Nhiên Mộc Miên, anh ta cách cô không xa nhưng cũng không quá gần.
Anh ta biết rằng cô đang quan tâm đến anh ta.
Phải nói rằng trên đời này, cô là người duy nhất đối xử với anh ta như một con người.
“Lang Khiếu Nhật, chúng ta đi ăn lẩu lhiên Mộc Miên bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Tôi biết nhà hàng nào ăn lẩu là ngon nhất, vẫn là nhà hàng mà Minh Tư Thành đưa tôi đến đó.
Hay là chúng ta đi ăn lẩu cay đi?”
“Được ạ”
“Lang Khiếu Nhật, anh ăn cay được không? Nếu không ăn cay được thì chúng ta ăn lẩu cửu cung. Có chín hương vị…”
“Được ạ”
Không cần biết Nhiên Mộc Miên nói gì nhưng Lang Khiếu Nhật đều nói được.
Nhiên Mộc Miên không chịu được mà trêu chọc: “Ừ, anh thật ngoan qu: Lang Khiếu Nhật: “..”
Sau đó, Nhiên Mộc Miên dẫn theo Lang Khiếu Nhật và vui vẻ đến nhà hàng lẩu mà Minh Tư Thành đã từng dẫn cô đến.
Có lẽ vì thời lẩu chật kín khách.
Nhiên Mộc Miên quay lại với Lang Khiếu Nhật với số xếp št se lạnh và là ngày cuối tuần nên các quán hàng mà cô nhận được từ người phục vụ và ngậm ngùi hỏi: “Lang Khiếu Nhật, anh có đói không?”
Lang Khiếu Nhật khẽ lắc đầu.
Nhiên Mộc Miên lại hỏi: “Vậy chúng ta tiếp tục đợi nhé?
Hay là đi chỗ khác ăn?”
Lang Khiếu Nhật hờ hững đáp: “Cô chủ nói sao cũng được Bỗng nhiên Nhiên Mộc Miên cảm thấy Lang Khiếu Nhật rất nhàm chán, không khỏi thở dài nói: “Anh mà cứ như vậy thì sau này sẽ không tìm được bạn gái đâu.”
Lang Khiếu Nhật không quan tâm mà nói: “Tôi không cần bạn gái, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô chủ.” Anh ta ngập ngừng một chút rồi lại nói thêm: “Cả đời này”
Ba chữ cuối cùng là điều mà Lang Khiếu Nhật muốn nói trong tiềm thức nhất.
Bỗng nhiên Nhiên Mộc Miên nhận ra Lang Khiếu Nhật thật sự rất đáng thương, theo bản năng cô đưa tay lên, kiễng chân xoa xoa đỉnh đầu của Lang Khiếu Nhật: “Ai da, thật là một cậu bé ngốc nghếch”
*..* Lang Khiếu Nhật không nói nên lời, nhưng thật ra trong lòng anh ta cũng cảm thấy rất ấm áp.
Ở tầng trên, qua khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, khi Minh Tư Thành và đồng đội đang cùng nhau ăn lẩu thì ánh mắt của anh vô tình hướng ra ngoài cửa sổ.
Không biết có phải là thần giao cách cảm giữa hai người yêu nhau không mà chỉ thoáng nhìn qua là anh đã thấy Nhiên Mộc Miên đang xếp hàng dưới lầu.
Lúc đầu, ánh mắt của anh chỉ nhìn Nhiên Mộc Miên, nhưng khi nhìn thấy Nhiên Mộc Miên đang xoa đầu của một người con trai thì anh chợt nhận ra người đó chính là Lang Khiếu Nhật.
Một số đồng đội ngồi cùng bàn nhìn thấy Minh Tư Thành ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ thì từng người một đều nhìn theo tầm mắt của anh.
“Cô gái đó xinh thậ “Đáng tiếc là cô ấy đã có bạn trai rồi”
“Nếu không chúng ta có thể cử người xuống hỏi số điện thoại”
Từng người một trong đám đồng đội bắt đầu trêu chọc.
Minh Tư Thành khôi phục lại tinh thần và vẫy tay với người phục vụ.
Sau khi người phục vụ đi tới thì hơi cúi người hỏi: “Cậu chủ, cậu muốn căn dặn điều gì ạ?”
“Anh bảo quản lý sắp xếp cho cô gái mặc váy hồng ở dưới lầu kia một phòng ăn trang nhã” Minh Tư Thành nhẹ giọng nói.
Sau khi người phục vụ nhận lệnh bèn gật đầu đáp: “Dạ”
Các đồng đội bất ngờ há hốc mồm nhìn Minh Tư Thành với vẻ kinh ngạc.
“Ăn cơm đi” Bất thình lình Minh Tư Thành lên tiếng như thể chặn lời bọn họ muốn hỏi.
Tuy nói là đồng đội nhưng anh cũng là ông chủ của họ.
Mọi người chỉ cần ăn uống no say và tập trung toàn lực để chuẩn bị cho trận chung kết ngày mai.
Mặc dù đã không còn liên lạc nhưng trong lòng cô vẫn rất nhớ anh.
Rõ ràng là cùng một địa điểm, cùng một thực đơn và cùng các món ăn mà tại sao lại có tâm trạng khác nhau như vậy?
“Lang Khiếu Nhật, anh nói xem nếu ngày mai tôi gặp Minh Tư Thành trên sân thi đấu thì tôi nên nói gì với anh ấy?” Nhiên Mộc Miên ôm hai cánh tay chống lên bàn và buồn bã hỏi.