Phó Diệc Phàm không nói một lời, cũng không có ý định giải thích cho bản thân.
Tống Vân Thùy dường như hơi bực dọc, càng nói càng hăng: “Đám đàn ông các anh, thật đúng là cặn bã”
“..” Sau khi bị Tống Vân Thùy mắng một trận như thế, Phó Diệc Phàm vẫn không hề phản bác lại lấy một lời.
Tống Vân Thùy đang chờ mong Phó Diệc Phàm có thể giải thích vài câu, kết quả là một câu anh cũng không muốn phản bác, khiến cho cô ta vừa tức vừa buồn, đành phải vung túi xoay người rời đi.
Nhiên Mộc Miên dựa vào vách tường bên cạnh cửa, đợi hai người trong phòng nói chuyện với nhau xong.
Ai ngờ, cửa vừa mở ra, chỉ thấy Tống Vân Thùy thở hồng hộc từ bên trong bước ra.
Lúc Tống Vân Thùy nhìn thấy Nhiên Mộc Miên, cô ta chủ động bước tới, tức giận nói: “Người đàn ông ở trong phòng kia, không đáng để cô phó thác cả đời đâu”
“Hả?” Nhiên Mộc Miên không hiểu ra làm sao.
Tống Vân Thùy hờ hững nói tiếp: “Hy vọng cô có thể sáng mắt ra để nhìn rõ bộ mặt thật của một người đàn ông”
“Cái đó… chị và tôi… Anh ấy…”
Nhiên Mộc Miên kinh ngạc nói.
Nhưng cô còn chưa nói xong, Tống Vân Thùy đã giãm lên giày cao gót “cộc cộc cộc” rời đi.
Nhiên Mộc Miên mang theo sự mờ mịt trên khuôn mặt nghiêng đầu, nhìn bóng lưng đang rời đi của Tống Vân Thùy.
Lúc này, Phó Diệc Phàm xách vali bước ra khỏi phòng thăm gia đình.
“Anh, anh và cô Tống kia là thế nào? Trông chị ấy có vẻ như rất tức giận” Nhiên Mộc Miên tò mò hỏi.
Phó Diệc Phàm gãi gãi trán, liếc nhìn Nhiên Mộc Miên, hơi nhún vai nói: “Anh trai của em đây, hình như không có duyên với phụ nữ. Sau khi em trở về, có thể báo cáo lại với ông cố”
“Có cần em giúp anh theo đuổi cô Tống không?” Nhiên Mộc Miên nhướng mày.
Phó Diệc Phàm đưa tay lên, xoa xoa đỉnh đầu Nhiên Mộc Miên, rồi nói: “Sau này, nếu ông cố lại bảo em giúp anh chọn đối tượng hẹn hò. Em chỉ cần nói là anh trai của em đã có người để thích rồi”
“Hả? Thật không? Ý trung nhân của anh là ai vậy?” Hai mắt Nhiên Mộc Miên lập tức sáng lên.
Khóe miệng Phó Diệc Phàm khẽ cong lên: “Ý của anh là, bảo em nói dối với ông cố. Em nói cái gì, ông cố cũng tin hết.”
“Như vậy làm sao được? Lừa dối ông cố là không đúng”
không có cô gái nào mà mình thích.”
“Không thể nào!” Nhiên Mộc Miên không tin.
Phó Diệc Phàm không nhịn được mà trêu chọc, nói: “Em cho rằng ai cũng giống em sao, thấy người ta đẹp trai đã thích rồi”
“Con gái thích nhìn trai đẹp không phải là bình thường sao?” Nhiên Mộc Miên nháy mắt nói, sau khi ngừng lại một lát, mới phản ứng lại: “Anh, tại sao anh lại kéo em vào. Bây giờ vấn đề là nằm ở anh và cô Tống kia mà. Ông cố vô cùng thích cô Tống kia, còn gọi điện thoại nói với em rất nhiều lần, muốn em hỗ trợ tác hợp cho hai người.”
Phó Diệc Phàm nhếch miệng gượng cười, không nhịn được nhéo vào má của Nhiên Mộc Miên: “Chuyện của anh, em cũng đừng nhúng tay vào, kẻo lại làm trở ngại thêm chứ không giúp được gì đâu.”
“Thế nhưng mà, em biết ăn nói thế nào với ông cố đây”
Nhiên Mộc Miên không kìm được mà miệng mếu.
Phó Diệc Phàm cười đầy ẩn ý: “Vừa nói với em xong, em lại quên rồi”
“Nói rằng anh đã có người thích rồi sao?”
“Ứm”“
“Nhưng mà, em không thể nói dối ông cố nha. Anh phải tìm ra ý trung nhân của mình mới được”
“Vậy được rồi. Anh sẽ tìm được ý trung nhân của mình cho.
em” Phó Diệc Phàm cảm thấy nói chuyện với cô nhóc này thật luẩn quẩn, tốt hơn hết nên thực tế với cô ấy.
“Thế mới đúng chứ. Em cũng không cần phải nói dối với ông cố” Nhiên Mộc Miên lập tức mặt mày hớn hở.
Phó Diệc Phàm đặt chiếc vali trên tay xuống, đi đến trước.
mặt Nhiên Mộc Miên, sau đó giơ hai tay lên khoác lên vai của cô, xoay người cô lại.
“Anh, anh đang làm gì vậy?” Nhiên Mộc Miên nghi ngờ hỏi.
Phó Diệc Phàm đẩy cô đến chiếc gương ở hành lang, sau đó võ vỗ vào vai cô rồi nói: “Em đã nhìn rõ chưa?”
Sau khi Nhiên Mộc Miên bước ra khỏi cổng khu quân sự, chỉ thấy Lang Khiếu Nhật đang đứng thẳng tắp bên cạnh hành lý của cô. Mặc cho gió lạnh thổi qua, dù hai má và mũi đều đỏ bừng lên vì lạnh, anh ta vẫn đứng yên ở đấy không hề nhúc nhích.