Tiểu khu của bọn họ cách trường cũng không quá xa, bình thường Hàn Mộ Vi đi bộ cũng chỉ mất 20 phút, hiện tại có xe, chỉ cần 5-6 phút là đến.
Trường học Nhất Trung của Giang Thành rất nổi tiếng, đứng top đầu cả nước.
Ở trong này, thanh danh của Hàn Mộ Vi cũng rất vang dội, bởi vì ngay từ khi cô vào trường, Hàn Mộ Vũ đã đem lời đồn cô là kẻ câm điếc và ngu ngốc lan ra toàn trường, mà sau đó, các môn học cô hầu như đều nộp giấy trắng, xưa nay không kết bạn, mỗi lần đi học cô đều ngồi ở hàng cuối cùng để ngủ…
Gần như mọi người ở Nhất Trung đều biết Hàn Mộ Vi là kẻ ngu.
Mà đem so sánh với cô, cùng là xuất thân từ Hàn gia nổi danh, Hàn Mộ Vũ lại là một người xuất sắc, không chỉ học giỏi, hiểu biết lễ nghĩa, cả múa cũng ưu tú, cho dù Hàn Mộ Vũ không phải là người xinh đẹp nhất ở Nhất Trung nhưng gần như mọi người đều biết cô ta, thích cô ta, bởi vì cô ta có tiếng là khéo hiểu lòng người, lấy giúp người làm niềm vui, ôn nhu lại quan tâm.
Cố Thiếu Ngang đưa cô đến cổng trường liền đi, chỉ là một màn này, vẫn có không ít người thấy được.
Hôm nay Hàn Mộ Vũ ngồi xe nhà đi, cô ta vừa xuống xe liền thấy Hàn Mộ Vi từ trên xe Cố Thiếu Ngang bước xuống, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi.
Nhưng rất nhanh, cô ta lại nghĩ đến những lời mẹ cô ta đã nói, dù sao Cố Thiếu Ngang nhất định sẽ không thích kẻ ngu này, hiện tại anh ta làm như thế cũng là vì lễ phép…
Có Hàn Mộ Vi để so sánh, cô ta mới có thể càng được người ta chú ý! Ở Nhất Trung là như thế, trong mắt Cố Thiếu Ngang cũng nhất định là như thế!
“Hàn Mộ Vi, nghe nói hôm nay Cố Thiếu Ngang đưa chị đến trường?”
Cho dù như thế, Hàn Mộ Vũvẫn không nhịn được đi thăm dò.
Hàn Mộ Vi nhìn thoáng qua cô ta, không nói gì.
Cô không nói gì, Hàn Mộ Vũ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, dù sao trong lòng cô ta đã sớm nhận định Hàn Mộ Vi là người câm, cô ta đến nói cũng chỉ là một loại thăm dò và cảnh cáo mà thôi.
“Anh Thiếu Ngang rất đẹp trai, nghe nói lúc trước ở thủ đô, anh ấy học ở trường trung học nổi tiếng, còn là giáo thảo….Có vô số nữ sinh thích anh ấy, mà chị…”
Cô ta cười mỉa: “Hàn Mộ Vi, tôi thật sự lo lắng cho chị, nếu như các nữ sinh ở trung học thủ đô biết bạch mã vương tử của bọn họ sắp đính hôn với một kẻ ngu, bọn họ sẽ làm ra hành động đáng sợ nào?”
Thật ra, Hàn Mộ Vũ biết Hàn Mộ Vi không phải ngu ngốc, nếu không cô ta cũng không nói những lời này.
Dù sao lần đầu tiên bọn họ học cùng lớp, cô ta liền thấy được tờ giấy thi viết kín…
Tuy sau đó bài thi kia là của cô ta, cô ta được điểm cao nhất lớp, cũng khiến cho Hàn Tử Tư có vinh dự khi đi họp phụ huynh, đồng thời thưởng cho cô ta qua công viên Disneyland chơi…
Nhưng những thứ này, cô ta sẽ không nói cho người khác!
Kẻ ngu này cũng thức thời, không có đem chuyện này nói cho người khác biết, sau đó nhiều lần nộp giấy trắng, đi học hầu như là ngủ.
Hàn Mộ Vũ rất hài lòng, dù sao đây mới là việc một kẻ ngốc nên làm.
“Tiểu Vũ.”
Chị em tốt của Hàn Mộ Vũ, Vu Tuyết Man xuất hiện, vừa nhìn thấy cô ta đứng cùng Hàn Mộ Vi liền hơi nghi hoặc, nhíu mày nói: “Nhanh đi học thôi, cậu còn nói chuyện với kẻ ngốc kia làm gì.”
Hàn Mộ Vi ngẩng đầu, nhìn lên hành lang tầng hai: “Mình lên ngay đây!”
Thấy có bạn học đi ngang qua, liền cao giọng nói: “Chị, em đi lên đây, trưa nay chị ăn cơm ngon vào, đừng như lần trước, cha cho chị tiền, chị lại chỉ ăn bánh bao dì Lưu làm, biết không?”