Hàn Mộ Vi hơi sững sờ, cô ngẩng đầu lên liền thấy một bà lão đang luống cuống tay chân nhặt táo trên đường….
“Chủ nhân, chủ nhân, nhiệm vụ hàng ngày là lấy độ thiện cảm của bà lão này.”
Giọng nói của Tiểu Bao Tử vang lên.
Hàn Mộ Vi trầm mặc gật đầu, ném những suy nghĩ trong đầu qua một bên.
Cô ngồi xổm xuống, nhặt những quả táo kia lên…
Xa xa, Cố Thiếu Ngang liền nhìn thấy một màn này.
Cô gái mặc chiếc váy màu hồng đang giúp một lão phu nhân nhặt táo, lão phu nhân hiền lành cười một tiếng, bỏ táo vào trong giỏ, sau đó lấy một quả táo lớn nhất nhét vào trong tay cô, cười híp mắt nói câu gì đó với cô…
Cô gái giống như có chút không biết làm sao, muốn từ chối lại không biết nên làm gì…
Ngốc như thế, sao lại…Thật đáng yêu?
Ý thức được suy nghĩ của mình, Cố Thiếu Ngang sửng sốt một chút, lắc đầu, đem suy nghĩ này ném ra sau đầu, khóe miệng giật giật, nở nụ cười mà anh ta tự cho là đẹp trai nhất, ra nghênh đón.
“Táo này nhìn rất ngon!”
Anh ta cúi người, nhìn thẳng vào cô, lại còn chớp mắt với cô.
Loại tình huống này, bình thường các cô gái sẽ xấu hổ đỏ mặt, sau đó đưa táo trong tay cho anh ta mới đúng.
Nhưng Hàn Mộ Vi lại không có phản ứng gì, cô cầm quả táo thật to, vẻ mặt không đổi nhìn thoáng qua anh ta, sau đó rũ mắt xuống, mở balo ra, bỏ táo vào trong balo của mình, động tác mây trôi nước chảy, liền một mạch…
Cố Thiếu Ngang sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được bật cười.
“Đi thôi, tôi đưa cô đến trường…”
Anh ta vươn tay ra, muốn nhận lấy balo của cô, nhưng Hàn Mộ Vi không để ý, trực tiếp khoác lên lưng mình.
Cố Thiếu Ngang sửng sốt một chút, sau đó lại nở nụ cười.
Tiểu Trân đã sớm chờ ở đó mở cửa xe cho hai người, Hàn Mộ Vi trầm mặc ngồi lên xe, từ cửa kính xe, cô có thể nhìn thấy người đàn ông Mặc Dung Uyên ở nhà bên.
Anh đứng ở trên ban công, mặc một bộ thể thao màu trắng, hình như là vừa tắm xong, anh đang lau tóc.
Chẳng biết vì sao, Hàn Mộ Vi lại cảm thấy anh đang nhìn cô…
“Giúp bà lão nhặt táo thu được 4 điểm thiện cảm…Một điểm từ bà lão, một điểm từ Cố Thiếu Ngang…Còn có hai điểm….” giọng nói của Tiểu Bao Tử có chút kỳ lạ.
“Hai điểm là của ai?” Trong đầu cô hỏi.
“Mặc Dung Uyên.” Tiểu Bao Tử có chút ngoài ý muốn, lập tức lại cảm thấy vui vẻ: “Chủ nhân, chủ nhân, Mặc Dung Uyên này thật hào phóng…Ý tôi là, làm sao anh ấy lại có thể cho điểm thiện cảm dễ dàng như thế? Lần trước cô cứu được chú Lưu liền được mấy điểm thiện cảm, lúc này cô chỉ giúp nhặt táo, anh ấy liền cho hai điểm!”
“Chủ nhân, Mặc Dung Uyên này…Rất thích hợp để làm đối tượng công lược!” giọng nói của Tiểu Bao Tử vô cùng kích động: “Chủ nhân, tôi nhất định sẽ giúp cô tra được nội tình của Mặc Dung Uyên một cách rõ ràng, ha ha…Nhưng với trực giác của Tiểu Bao Tử tôi, Mặc Dung Uyên là người có nhân phẩm khá tốt! Người có thể thưởng thức bánh bao đều là người tốt! Về phần thế gia…Có thể ở trong tiểu khu này, trong nhà nhất định là không thiếu tiền,hiện tại chỉ không biết anh ấy làm gì,hoàn cảnh trong nhà như thế nào, cũng không biết có giống như Hàn gia, như thế sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh lớn lên của tiểu chủ nhân trong tương lai…”
Cô chỉ hỏi một câu, hệ thống này sao lại kéo xa như thế? Còn có tiểu chủ nhân…
Hàn Mộ Vi sinh ra một cảm giác bất lực.