Vì Hàn Tử Tư đã nói, Lưu Băng Tinh cũng không dám mua quần áo quá kém. Xem này chỗ quần áo, bảy tám bộ tất cả đều là ren âu phục được thiếu nữ tuổi này như yêu thích, thậm chí cả giày cũng rất xứng, một ngày không về nhà, phòng cô cũng được thu thập sạch sẽ, giống đời trước, Hàn Tử Tư khẳng định sẽ mời Cố Thiếu Ngang về đến nhà.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hàn Mộ Vi không nhịn được lộ ra một tia cười khổ……
Trước tiên thể nghiệm ba tháng kia, thời điểm cô nhìn thấy mấy thứ này từng có một tia cảm động? Cho nên, mới có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy, rõ ràng không thích Cố Thiếu Ngang nhưng vẫn đi ra ngoài cùng anh ta vài lần. Rõ ràng cô đối với Quý An Thừa có chút thiện cảm, nhưng vẫn bị Hàn Mộ Vũ đoạt đi rồi……
Sự thật đã chứng minh, hai người đàn ông này…… Đều là rác rưởi!
Hàn Mộ Vi trào phúng nghĩ.
“Không hổ là chủ nhân của tôi…… Hai người đàn ông này, không, bọn họ còn không thể gọi là đàn ông . Còn dùng tiền trong nhà mình sao có thể gọi là đàn ông ? Tóm lại, bất luận là Cố Thiếu Ngang hay là Quý An Thừa, đều không phải đối tượng bổn hệ thống lựa chọn chấp nhận…… Chủ nhân, ánh mắt của cô giống Tiểu Bao Tử!!”
Khóe miệng Hàn Mộ Vi trừu trừu.
Nhắm mắt lại, cô chậm rãi nói: “Tôi muốn ngủ.”
Tiểu Bao Tử hiểu chuyện không nói chuyện nữa.
Trong vòng 24 giờ phát sinh quá nhiều chuyện, tâm thái cô cũng chuyển biến rất nhiều, vốn dĩ Hàn Mộ Vi cho rằng mình sẽ không ngủ được, nào biết vừa nhắm mắt lại, không đến vài phút liền lâm vào ngủ say……
“Ha ha ha……”
Hàn Mộ Vi đúng giờ mở mắt ra, bên tai vang lên tiếng gà gáy ngoài cửa sổ.
Cô nhìn nhìn đồng hồ, vừa lúc là 6 giờ.
Xem ra, hàng xóm không chỉ nuôi gà, còn có thể làm đồng hồ báo thức.
Hàn Mộ Vi mỉm cười một chút, đi vào phòng tắm, rất nhanh rửa mặt xong, thay đồ tập thể dục.
Tiểu Bao Tử vừa mới nhắc nhở qua, thể chất cô vừa mới cải thiện, nếu không vận động, thân thể vẫn sẽ chậm rãi suy yếu. Cô rất hưởng thụ loại này thân thể cảm giác vô cùng nhẹ nhàng bây giờ, cũng chậm rãi khát vọng cảm thụ một chút ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống vào sáng sớm mùa hè mát mẻ, liền đúng giờ ra cửa.
Mới vừa đi ra khỏi cửa nhà cô liền thấy cửa nhà cách vách cũng mở ra theo.
Một đôi mắt đen thâm thúy nhìn thẳng cô, cặp con ngươi tối tăm kia thoạt nhìn tựa như một vùng biển trầm tĩnh, phảng phất giấu vô số đồ vật, làm người vừa nhìn thấy liền không nhịn được chịu hấp dẫn……
Hàn Mộ Vi chỉ hơi chút sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh khôi phục lại, cô phục hồi tinh thần, nhanh chóng bước chân chạy đi phía trước.
“Sớm.”
Phía sau, người đàn ông đuổi theo, tiếng nói trầm thấp vang lên ở bên cạnh cô.
Hàn Mộ Vi nhìn anh một cái, gật gật đầu với anh, sau đó lại quay đầu đi, không coi ai ra gì mà chạy đi phía trước……
Mặc Dung Uyên cũng không có nói nhiều, chỉ là cười một chút, nhanh tốc độ hơn, chậm rãi chạy đến phía trước.
Anh rất cao, chân cũng rất dài, một bước chạy ít nhất cũng gấp hai bước của Hàn Mộ Vi, lập tức vượt qua cô rất xa, lập tức đã không thấy tăm hơi thân ảnh anh. Nhưng qua năm phút đồng hồ sau, anh lại không biết từ nào chạy tới, lần thứ hai vượt qua cô từ phía sau!
Hàn Mộ Vi vốn dĩ có thói quen mắt nhìn thẳng, nhưng cảm quá tồn tại của người đàn ông này quá lớn, cô luôn sẽ không tự giác mà chú ý tới anh, đương nhiên cũng chú ý tới tốc độ nghịch thiên của anh ……
Cắn môi dưới, Hàn Mộ Vi lần đầu sinh ra một loại cảm giác thấy người khác siêu việt!
Người đàn ông này……
Từ bên người cô chạy qua kia hô hấp vững vàng, vậy mà tự mang theo phong nhẹ nhàng tự nhiên……
Thật sự làm cô rất khó chịu!!