Thiếu Tướng Đại Nhân, Khẽ Cưng Chiều

Chương 19: Mặc Dung Uyên




Hệ thống vừa mới nói chuyện lúc trước ở trong đầu với cô, cô đã té xỉu ở cách không xa bệnh viện, mà người này vừa vặn nghe nói người cứu ông lão kia là cô liền đuổi theo, vừa lúc cứu cô, phòng bệnh bây giờ của cô cũng là do anh đặt.

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên định.

Mặc Dung Uyên hơi mỉm cười, “Bất luận như thế nào, chuyện chú Lưu này, tôi nhất định sẽ báo đáp cô!”

Hàn Mộ Vi cũng không biết, ông lão kia cũng chính là chú Lưu trong miệng anh, đối anh mà nói ý nghĩa có bao nhiêu quan trọng. Ông lão kia kỳ thật chính là chồng của bà lão người duy nhất quan tâm Hàn Mộ Vi mười mấy năm trước, chỉ là quan hệ của hai người cũng không tốt, sau này hôn nhân vẫn luôn ồn ào nhốn nháo lại bởi vì một ít mâu thuẫn khiến cho ở riêng hai nơi, bà Lưu mang theo con trai tới Giang Thành mà chú Lưu vẫn luôn ở nhà họ Mặc.

Vài thập niên qua đi, chú Lưu cũng thành ông lão, đã sớm hối hận khi còn trẻ phạm phải sai lầm, nhưng ngại mặt mũi, cho dù có cơ hội gặp mặt bà Lưu, hai người vẫn luôn đối chọi gay gắt. Mười mấy năm trước sau khi bà Lưu đi như vậy, ông Lưu rốt cuộc không trở về Giang Thành nữa.

Mãi cho đến gần nhất, ông biết mình tuổi đã lớn, thân thể cũng không được, mới trở lại Giang Thành.

“Thời điểm sống không thể ở bên nhau, đã chết…… Tôi muốn chết ở cùng một nơi với vợ nhà mình!”

Bởi vì những lời này, Mặc Dung Uyên mang theo ông trở về Giang Thành, bởi vì con trai chú Lưu mãi cho đến bây giờ vẫn không có tha thứ cho ông, cho dù lúc trước vẫn luôn ở Đế Đô cũng chưa bao giờ trở về nhìn ông một cái.

Ánh mắt anh rất nghiêm túc, mắt Hàn Mộ Vi hiện tia kinh ngạc nhìn anh một cái, không tỏ ý kiến mà quay mặt đi.

Anh muốn báo đáp, cũng phải được cô yêu cầu. Mà trước mắt, cô căn bản cái gì cũng không cần.

Hàn Mộ Vi rời khỏi bệnh viện, Mặc Dung Uyên cũng không có ngăn cản, bác sĩ vừa mới nói qua, cô chỉ là nhất thời bị cảm nắng, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.


Lần thứ hai đi ra khỏi bệnh viện, nhìn nhìn thời gian, đã là hơn 5 giờ chiều.

Xem ra, học không dùng tới.

Hàn Mộ Vi vừa thưởng thức hoàng hôn, vừa dưới chỉ thị của Tiểu Bao Tử ở trong đầu nhặt rác rưởi, nhàn nhã mà trở lại nhà họ Hàn. Rũ lông mi xuống, Hàn Mộ Vi lại khôi phục cái mặt dại ra không biểu tình kia.

Vừa vào cửa, Lưu Băng Tinh nhìn thấy cô liền hừ lạnh một tiếng.

“Đưa con đi mua quần áo còn không cần…… Nếu con không tới, dì liền tùy tiện chọn giúp con. Quần áo đặt ở tủ quần áo trong phòng con, nhớ mặc đỡ phải để cho cha con còn tưởng rằng dì ngược đãi con!”

Lưu Băng Tinh mặt không biểu tình mà xoay người đi lên lầu.

Hàn Mộ Vũ mặc váy mới mua, nhảy nhót chạy từ cầu thang xuống, vừa nhìn thấy cô, mặt cũng tức khắc thay đổi.

Mẹ nói hôm nay phần lớn mua quần áo là cho con ngốc này! Là bởi vì ngày đó Cố Thiếu Ngang và cô cùng dạo bước sao?

Hàn Mộ Vũ kéo kéo khóe miệng, còn không phải là tản bộ sao? Cô ta cũng có thể!

Hàn Mộ Vũ rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không thấy được bản chất phía sau mọi chuyện. Cô cho rằng nhà họ Cố chỉ là tới kết thân với nhà họ Hàn bọn họ, một khi đã như vậy, đứa con nào đều được. Lại không dự đoán được, người ta là nể mặt ông ngoại Hàn Mộ Vi mới tới……

Cho dù cô ta nhiều ưu tú, Cố Thiếu Ngang cũng sẽ không lựa chọn cô ta, chẳng sợ vì không đắc tội ông Vệ.

Hàn Mộ Vi không có giải thích cho cô ta, lập tức về phòng mình.

Tắm rửa xong, nhìn bộ quần áo trên giường kia, Hàn Mộ Vi khẽ than nhỏ, cầm một bộ tới, nhìn một chút, chậm rãi rũ lông mi xuống ……

Tuy rằng số đo với cô mà nói hơi lớn, nhưng đây đã là cỡ nhỏ nhất chỉ là do cô thật sự quá gầy, căng không đủ thôi.