Không biết vì sao, trong lòng người đàn ông đột nhiên có một cổ cảm giác vi diệu lướt qua, giống phiến lông chim chạm nhè nhẹ, ngưa ngứa……
Nhưng lại rất nhanh biến mất, nhanh đến làm anh không nắm bắt được loại cảm giác này là cái gì.
Thời điểm anh nhìn về phía cửa sổ lần nữa, thân ảnh cô gái kia đã biến mất.
Người đàn ông nhướng mày, lại liếc mắt nhìn cửa sổ một cái, rất nhanh lại tiếp tục bình tĩnh mà tập Thái Cực quyền……
Nhà họ Hàn.
Bữa sáng trên bàn cơm chỉ có hai người Hàn Tử Tư và Lưu Băng Tinh, Hàn Mộ Vũ còn chưa có tỉnh, chỉ là hiện tại còn chưa đến 7 giờ sáng, Hàn Mộ Vũ luôn luôn chưa đến 7 giờ rưỡi là sẽ không tỉnh lại.
Thấy cô xuống dưới, Lưu Băng Tinh có chút kinh ngạc, lúc trước cô luôn luôn không xuống dưới ăn bữa sáng, khi cần đi học nhanh thì đến phòng bếp cầm hai cái bánh bao rồi đi, hôm nay sao lại……
Lưu Băng tinh nheo mắt lại, suy nghĩ sâu xa.
Mắt Hàn Mộ Vi nhìn thẳng xuống dưới, cũng không có chạy lại chào hỏi bọn họ, Hàn Tử Tư và Lưu Băng Tinh cũng không có phản ứng gì, rốt cuộc ở trong mắt bọn họ, Hàn Mộ Vi chính là nửa người câm, tuy rằng ai cũng không khẳng định rốt cuộc cô có phải như vậy hay không, chính là, cùng dưới một mái nhà mười mấy năm, bọn họ thật đúng là không nghe cô nói quá một câu, cho dù bị đánh đau cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng, nhấp môi cắn răng chịu đựng.
Vốn định vào phòng bếp tìm bánh bao, nhưng hệ thống lại ở trong đầu cô dài dòng, Hàn Mộ Vi liền yên lặng mà ngồi vào trước bàn ăn, múc chén cháo cho mình, mặt không biểu tình mà ăn.
Trước mặt cô là một đĩa rau xanh, cô vẫn luôn ăn đĩa rau xanh kia.
Cứ như thế, Lưu Băng Tinh vẫn nhìn cô vài lần, bà ta đã có thói quen trong nhà này chỉ có một nhà ba người bọn họ ngồi trên bàn cơm này, nhưng là……
Nhìn Hàn Tử Tư không có phản ứng, Lưu Băng Tinh nói: “Vi Vi rất thích ăn rau muống nha, hôm nào bảo chị Lưu làm nhiều chút……”
Hàn Tử Tư không nói gì, thời điểm Lưu Băng Tinh cho rằng ông ta sẽ không có phản ứng gì, Hàn Tử Tư đột nhiên vươn tay tới, đẩy một đĩa thịt xào trước mặt mình đến trước mặt Hàn Mộ Vi, nói: “Thích cũng không được chỉ ăn rau! Ăn nhiều thịt một chút……”
Liếc mắt từ trên xuống dưới nhìn cô một cái, ông ta mới nói: “Cũng sắp trưởng thành rồi, trên người cũng không được mấy lạng thịt, người ta nhìn còn tưởng rằng nhà họ Hàn chúng ta ngược đãi con nữa!”
Thân thể Lưu Băng Tinh cứng đờ, bà ta xả khóe miệng một chút, “Tử Tư……”
Hàn Tử Tư lại không có chú ý tới bà ta, nghĩ nghĩ, nói: “Băng Tinh, sau khi tan học…… Đưa con bé và Tiểu Vũ đi ra ngoài, mua vài món quần áo cho con bé, mua mấy bộ……”
Ông ta cầm tiền đưa cho bà ta, “Nhà họ Cố chính là nể mặt mũi ông ngoại con bé mới đến, bà tự mình ước lượng.”
Dứt lời, ôn ta xoa xoa miệng, rời khỏi bàn ăn đi ra cửa.
Lưu Băng Tinh chậm rãi nắm chặt nắm tay, nỗ lực xả ra một nụ cười, hơn nửa ngày mới hừ lạnh một tiếng, “Bây giờ hữu dụng bắt tôi phải mua quần áo cho, lúc trước sao lại không nói? Hừ.”
Nhìn Hàn Mộ Vi vùi đầu uống cháo, hoàn toàn không phản ứng, Lưu Băng Tinh mắt trợn trắng.
“Con đã nghe được, sau khi tan học trở về sớm một chút. Nếu là không trở lại, dì có thể tùy tiện mua cho con!”
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà lên lầu.
Mắt Hàn Mộ Vi nhìn thẳng bữa sáng đã ăn xong, lau khô miệng, cầm lấy cặp sách rời khỏi nhà Hàn.
Hiện tại mới khoảng 7 giờ 10 phút, trước đây cô sẽ không đi học sớm như vậy, chỉ là……
“Thế này đúng rồi! Ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể nha ~~ chủ nhân chủ nhân, bây giờ thân thể cô còn quá yếu, từ ngày mai không thể vừa rời giường liền ăn bữa sáng nha! Chủ nhân phải rèn luyện thân thể thật tốt, nuôi dưỡng thói quen chạy bộ tốt……”