Tống Diệp lại không muốn nghe hắn nói nhảm, giơ súng tiến dần lên phía trên một phân, nói: “Súng này, anh lấy từ nơi nào?”
“Là, là lấy từ chợ đêm gần đây.” Chu Chính nhìn thái độ dầu muối không ăn của Tống Diệp, hoàn toàn là không nắm chuẩn tính tình, lại nhanh chóng bổ sung nói: “Nghe nói là người của bang phái ngoài tỉnh mang vào, không có tiền dùng mới bán súng.”
Trong lòng Tống Diệp trầm ngâm, một chuyến này ngược lại có thêm thu hoạch, giơ tay đánh rớt súng của Chu Chính, đá người tới trước mặt Từ Tử Hàng, “Dư lại, giao cho anh xử lý.”
Bên kia Từ Tử Hàng mới vừa nhìn một trận súng ống giằng co, đảo mắt liền nhìn thấy kẻ thù tới trước mắt, không chút nghĩ ngợi nhấc chân đá chết Chu Chính.
Bốp bốp bốp…… âm thanh nắm tay đập lên thịt không ngừng vang lên ở trong vườn trống trải, Từ Tử Hàng ném dao, dùng nắm tay phát tiết thù hận trong lòng, bộ dáng khốc soái dĩ vàng ở trong bóng đêm mờ mịt không còn sót lại chút gì, từ góc độ của Tống Diệp, còn có thể thấy khóe mắt đối phương rơi xuống nước mắt.
Đánh tới lúc sau, Chu Chính bị túm cổ áo nhắc lên, cơ bản đã trở thành một người tàn phế, đôi mắt Từ Tử Hàng đỏ ngầu, hỏi hắn từng câu từng chữ, “Mày còn nhớ rõ ba năm trước đây, Từ Tử Oánh chết ở phòng khiêu vũ của mày không?”
Tuy rằng mặt mũi Chu Chính bầm dập thấy không rõ biểu tình, nhưng thân thể cứng đờ trong nháy mắt kia lại tiết lộ cảm xúc hắn ta, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tử Hàng, lúc này mới cảm thấy khóe mắt đuôi lông mày thiếu niên cực kỳ giống thiếu nữ đã chết khi xưa, “Mày là người thân của cô ta?”
“Không sai.” Từ Tử Hàng cắn chặt răng, trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn, “Ba năm, tao rốt cuộc, có thể báo thù cho cô ấy.”
Hai chữ báo thù vừa ra khỏi miệng, giống như là đốt đứt dây cung lý trí trong lòng Từ Tử Hàng, anh ta cúi người nắm lên dao ở trên mặt đất, ở trong ánh mắt cực kỳ hoảng sợ của Chu Chính, một dao rơi xuống……
Máu tươi tràn ngập ở trong không khí tản ra vị rỉ sắt, từng dòng máu tươi chảy xuôi ra, rất nhanh tụ thành một vũng máu ở dưới đất, thuộc hạ còn sót lại của bang Địa Hổ nhìn đại ca nhà mình gần như đầu mình hai nơi, đều bị sợ hãi kinh hoảng.Tống Diệp cất súng lục vào túi, đứng dậy đi tới cổng lớn, lúc dưới chân đi ngang qua thi thể, hạ xuống mệnh lệnh đầu tiên sau khi tiếp nhận bang Địa Hổ, “Vì bày tỏ thành ý của các người, hết thảy nơi này giao cho các người phụ trách, trong vòng một tuần, tôi muốn tất cả anh em bang Địa Hổ đều biết, thành phố Vân này, là thiên hạ bang Dạ tôi.”
Bang Dạ. Bang Diệp.
Đây là vừa rồi lúc Từ Tử Hàng chém giết Chu Chính, Tống Diệp bỗng nhiên nghĩ đến, nếu có thuộc hạ để dùng, vậy sao không mở rộng tay chân, oanh oanh liệt liệt làm lớn một trận. Trọng sinh một chuyến, trong xương cô đã sớm không hề tình nguyện bình đạm, năm tháng dài dòng này, liền do cô tới trộn lẫn quy tắc thế giới này.
Bắt đầu từ giây phút Chu Chính chết đi, bang Dạ chính thức thành lập, ở đêm mùa đông khắc nghiệt này, một bang phái nhỏ chưa tới mười thiếu niên, ai cũng không thể tưởng tượng, ngày sau nó lại sẽ trở thành tồn tại toàn bộ nước Z, thậm chí thế giới đều không thể lay động.
Xong việc, Từ Tử Hàng tinh thần sa sút vài ngày, dần dần cũng đi ra từ trong sợ hãi giết người, nghe thấy mấy người Xuyên Tử kể lại tiến trình thu bang Địa Hổ trong mấy ngày nay, trong lòng bội phục với Tống Diệp lại tăng thêm một tầng.