Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 37-2: Tiêu diệt hết bang Địa Hổ (2)




Cái gì? Trong lòng Chu Chính giật mình, ngẩng đầu, vừa lúc đâm vào một đôi mắt sâu thẳm, ở trong ánh lửa bốc cháy lên hừng hực, khuôn mặt vốn tinh xảo mỹ lệ kia càng thêm đẹp đến không chân thật, “Mày là ai?”

Tống Diệp không có trả lời hắn, trường hợp này gặp mặt hàn huyên hiển nhiên có chút dư thừa, cô đứng ở trước cửa, mặt vô biểu tình, “Anh chỉ có hai lựa chọn, một là xin tha, hoặc là, chết.”

“Mày……” Chu Chính cắn chặt răng, không nhịn được muốn chửi ầm lên, nhưng khóe mắt nhìn sang, lại là nhìn thấy nằm tứ tung ngang dọc phía sau thiếu nữ đều là anh em bang Địa Hổ, cho dù cách thật xa vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng sợ hãi của Tiểu Đao, lúc này mới hiểu rõ thủ đoạn tàn nhẫn hắn ta hình dung, cũng không phải nói suông.

“Đại ca, khụ khụ, làm sao bây giờ?” Khói đặc càng ngày càng nồng đậm, không ít anh em đều không nhịn được đang ho khan, chạy nhanh tiến lên dò hỏi ý tứ của hắn.

Chu Chính cắn răng không có mở miệng, bắt hắn xin tha với một đứa bé, vui đùa cái gì vậy.

Đại khái là nhìn ra hắn ta không phục, vẻ mặt Tống Diệp nhàn nhạt, lấy ra một chai dầu châm lửa khác, “Phòng cháy nhiều nhất mười lăm phút sau sẽ đến, nếu các người quy thuận tôi, có thể không cần cùng chết theo anh ta.”

“Đừng!” Mọi người hoảng sợ nhìn chai dầu châm lửa trên tay cô, trái tim đều nhảy tới cổ họng, gần như không dám lại có do dự nữa, lập tức có người tỏ vẻ thần phục, “Tôi xin tha, tôi không muốn chết.”

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi cũng vậy.”

……

Có một thì có hai, cái gọi là pháp luật không trách đám đông, một khi mở ra chỗ hổng, loại hành vi phản bội cầu sinh này rất nhanh liền đẩy Chu Chính lâm vào vị trí tứ cố vô thân, hắn tức muốn hộc máu đá anh em bên người, duỗi tay móc ra một khẩu súng lục từ trong lòng ngực, hung thần ác sát nói: “Dám phản bội ông, ông đây một phát bắn chết mày.”

Họng súng tối om kia dọa mọi người không dám động nữa, đến đám người Từ Tử Hàng bên ngoài tường lửa cũng đều đề phòng tránh né lên.

Tống Diệp nhìn thấy Chu Chính móc súng, hai mắt híp lại, tiếp đó mở miệng nói: “Chờ một chút, tôi thả các người ra ngoài.”Chu Chính hơi nhướng mày, phi một tiếng phun một cục nước miếng xuống đất, “Đứa nhóc còn hôi sữa, muốn đấu với ông, mày còn quá non, mau thả ông đi ra ngoài!”

Ở bên trong kêu gào, mấy thùng nước dội lại đây, dập tắt lửa, trong không khí một mảnh khói đặc cuồn cuộn, mang theo mùi hương đốt trọi.

Mặt Chu Chính đều bị huân đen, vừa nhìn thấy có thể chạy trốn, không nói hai lời giơ súng liền lao ra, nương bóng đêm tối tăm tìm khắp nơi, chỉ là đầu còn chưa xoay được cái cái, trên huyệt thái dương bỗng nhiên đã bị một thứ cứng rắn lạnh lẽo chống lên, một giọng nói lạnh băng nhẹ nhàng vang lên bên tai, “Đang tìm tôi sao?”

Thân thể Chu Chính run lên, nghiêng nghiêng dùng khóe mắt nhìn lên, trên đầu đỉnh, đó còn không phải là súng sao, mà thiếu nữ bên cạnh lại sắc mặt bình tĩnh, lạnh băng trong mắt làm người như rơi vào động băng.

“Có, có chuyện gì từ từ nói.” Mạng nhỏ nằm ở trong tay người khác, Chu Chính đâu còn dám kiêu ngạo, “Tôi và cô không oán không thù, nếu cô là muốn địa bàn của tôi, chúng ta có thể chia đều, không cần động đao động súng như vậy.”