Nói xong, Bạc Sủng Nhi còn cố làm ra vẻ tiêu sái vẩy tóc dài, cổ áo hơi hơi giật ra, lộ ra ở vết đỏ trên ngực trắng nõn, vô cùng chướng mắt.
Ánh mắt Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi, dần dần trở nên có chút phức tạp.
Sau cùng, anh dứt khoát quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ.
Ý trong lời cô, rất rõ ràng rồi.
Cô muốn anh!
Hơn nữa, tình thế bắt buộc!
Ngón tay của anh gõ trên tay lái một chút, thật lâu một hồi, anh mới quay đầu, nhìn cô: “Vì cái gì?”
anh hỏi cô vì cái gì......
Bảy năm trước, muốn chia tay chính là cô, bảy năm sau, muốn theo đuổi anh là cô!
Anh rất muốn biết rõ, trong lòng cô, đến cùng nghĩ cái gì!
Bạc Sủng Nhi lại không để ý đến Tịch Giản Cận chút nào, ngược lại đẩy cửa xe ra, giẫm lên giày cao gót, xuống xe, lúc đóng cửa, cô còn thấy Tịch Giản Cận nhìn cô, mang theo một chút hỏi thăm.
Cô dừng lại động tác đóng cửa, có phần kiêu ngạo nói: “Từ nhỏ đến lớn, em không có nắm qua bất kỳ vật gì, đều là bọn họ tự động đưa đến tay em.”
“Duy chỉ có hai thứ, một là anh, một là đũa.”
“Thế nhưng, đến hiện tại, em mới phát hiện, chỉ có đôi đũa là em cầm được buông được!”
“Bịch” Bạc Sủng Nhi đóng cửa xe, di chuyển thân thể, cất bước cực kỳ ưu nhã về phía nhà của Bạc gia, đi hai bước, có lẽ bời vì cô đau, chân có chút run rẩy.
Cuối cùng, tiểu công chúa vẫn cắn răng, ngẩng cao cằm nhỏ kiêu ngạo, không coi ai ra gì đi vào cái tòa thành kia.
Tịch Giản Cận nhìn lấy bóng lưng của cô, đáy mắt thoáng hiện một vòng tiếng sáng kỳ lạ...... Hồi lâu, hồi lâu về sau, vẫn là lặng yên không chút tiếng động rời đi...
***********************************
( dù tiếc nuối không liên quan, chỉ là nghe thấy thời gian trôi qua, khi tất cả cảnh còn người mất, em thích anh nhất)
Đêm hôm ấy, thật như Bạc Sủng Nhi cùng Tịch Giản Cận nói, vén qua nhàn nhạt như thế.
Tỏ rõ nhìn thấy, gió nhạt mây xanh.
Về phần trong lòng không có để lại thứ gì, chỉ có hai người rõ ràng nhất.
Bạc Sủng Nhi vì trận này không có đi ra ngoài, bị Tịch Giản Cận giày vò, ngày thứ hai, chẳng qua là cảm thấy có chút đau, về nhà rửa tắm nước nóng, ngủ một ngày, đứng lên đã khá hơn chút, ai ngờ đau lưng, khó mà nhẫn nại.