Phồn Đô nổi tiếng không chỉ vì cảnh đẹp và độ sầm uất của nó, mà còn vì đây là một trong những nơi giới thượng lưu hay lui tới nhất. Tuy vậy, ở đây lại không có lệnh cấm dân thường ra vào, vì vậy cũng có thể nói nó như một nơi để hai bên giao lưu gặp gỡ. Đường Bích Vân cũng coi như là khách quen ở đây, cô chọn một chỗ đỗ xe thuận lợi rồi cùng Nhã Tịch đi vào. Hôm nay Phồn Đô được đặc biệt trang trí, ruy băng, đèn, cây cỏ, bàn tiệc... tất cả đều được trang hoàng lộng lẫy. Mà điều khiến người choáng váng nhất lại chính là cảnh tượng một đám người đông ngùn nghịt đang chen chúc đi lại vô cùng khó khăn.
" Đông quá! " Nhã Tịch nhăn mày. " Ừ, hôm nay Diệp Lạc Thần đến ". Hạ Nhã Tịch ậm ờ cho có, đến cuối vẫn không quan tâm đến thông tin kia. Không... nói chính xác hơn là cô còn chẳng biết Diệp Lạc Thần là yêu ma quỷ quái phương nào... Bích Vân chẳng có thời gian mà để ý đến thái độ của cô, cô nàng lướt một vòng xung quanh, cuối cùng mỉm cười kéo theo Nhã Tịch đi đến trước mặt một người phụ nữ.
" Tiêu phu nhân! " Vị được gọi tên kia thoáng quay đầu lại, nở một nụ cười xã giao với hai cô gái rồi khách sáo nói: " Bích Vân đến rồi à, sao không bảo tôi ra đón chứ! "