Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 257: Anh thấy tôi thế nào?




?



- Hắc hắc – hắc hắc!



Thường Nhạc và Tiểu Bảo liếc nhìn nhau, cùng mỉm cười.



Thường Nhạc là vì chiêu di chuyển tức thời của cấp dưới mà cười, Tiểu Bảo vì một rương châu báu mà cười, cả hai cười rất vui vẻ.



- Lão Đại, bên ngoài có một cô gái xinh đẹp muốn gặp ngài.



Trên mặt Lạc Vân to béo tràn đầy nụ cười ám muội, từ sau khi theo Thường Nhạc, anh ta mới nhận thấy, hễ là cấp dưới của Thường Nhạc, mỗi người đều sống rất vui vẻ, ở trước mặt Lão Đại không cần phải quá nghiêm túc.

Điều mà họ gọi là tôn kính trong lòng, đó mới là cảnh giới tối cao nhất.



Bình thường thấy Lão đại lười biếng, uể oải, nhưng mỗi khi ở thời khắc quan trọng, sẽ luôn đóng một vai trò quan trọng bất ngờ.



Đi theo Lão Đại như vậy, có lẽ mình và Tiêu Tiêu ngay từ đầu đều không nghĩ tới.



Theo thông tin tin cậy, giữa cựu lãnh đạo tổ chức Công Tôn Liệt và Thường Thiếu gia có mối quan hệ phức tạp, Lạc Vân lại càng chắc chắn hơn về sự lựa chọn của mình.



- Cô gái xinh đẹp?



Mắt Thường Nhạc sáng lên, bước nhanh ra ngoài.

Tiểu Bảo lại reo hò một tiếng rồi lao ra chỗ đồng Euro.



Nhìn thấy khuôn mặt Giang Hoán Sa hoàn hảo lại quý phái. Trên mặt Thường Nhạc bất giác lộ ra một nụ cười.



Giang Hoán Sa khẽ nhăn mặt, người kia chẳng lẽ không đứng đắn đắn được một chút hay sao?



- Sa Sa, cô một mình ra đây có chuyện gì không? Thường Nhạc nhìn chằm chằm vào mặt cô, quanh co nói.



Thường Nhạc xưng hô với mình như vậy, nắm tay trắng mịn của Giang Hoán Sa hơi nắm, tiếp đó lại thả ra, trong lòng cô ta không ngừng tự nhủ: Kiềm chế, kiềm chế.

- Thường Nhạc, lần này Thánh Điện Quang Minh của chúng tôi đưa ra lời mời cuối cùng, cũng là tối hậu thư, nếu anh không gia nhập Thánh Điện Quang Minh, không giao nộp Khôi giáp Hắc Ám ra, vậy thì anh nhất định phải chịu sự tấn công khắc nghiệt nhất của Thánh Điện Quang Minh. Giang Hoán Sa liếc nhìn Thường Nhạc chậm rãi mở miệng nói.



Cô ta vẫn không thể hiểu nổi, loại bại hoại dâm đãng như Thường Nhạc, vì sao Thánh Điện phải hết sức giành lấy? Thậm chí còn không tiếc hi sinh bản thân.



- Gia nhập, dĩ nhiên là tôi sẽ gia nhập Thánh Điện Quang Minh. Người thuần khiết lương thiện như tôi nếu mà không gia nhập Thánh Điện thì thật đáng tiếc! Thường Nhạc vỗ ngực, vẻ mặt chí khí nói.



Nghe những lời này, mắt Giang Hoán Sa sáng ngời, cuối cùng mặt trời cũng xuất hiện từ phía Tây.



- Tuy nhiên lần trước Thánh Điện Hắc Ám cũng mời tôi gia nhập, nếu không gia nhập, bọn chúng cũng sẽ áp dụng đòn tấn công nặng nhất. Thường Nhạc lời nói xoay chuyển, trên mặt tỏ vẻ làm khó nói: - Sa Sa, cô có lẽ hiểu, tôi chỉ là một con tép, ở giữa các người thật không có cách nào lựa chọn.



Nghe nói như vậy, Giang Hoán Sa thở dài, cô ta không có chút gì hoài nghi Thường Nhạc.



Thánh Điện Hắc Ám cũng đánh giá cao Thường Nhạc, tuy rằng Thường Nhạc có xấu xa, nhưng hắn lại có số tài sản kinh người, bất kể gia nhập phe cánh nào, cũng đều mang đến cho đối thủ những kết quả đau đầu.

- Bọn họ đề xuất những điều kiện gì? Chỉ cần Thánh Điện Quang Minh chúng tôi có thể làm được, nhất định sẽ tăng gấp bội cho anh. Giang Hoán Sa cắn răng, vẻ mặt kiên định nói.



Trong lòng Thường Nhạc vui như mở cờ, ngoài miệng hắn lại nói: - Thực ra cũng không có gì, Thánh Điện Hắc Ám ngoài tặng không Thánh nữ Hắc Ám cho tôi, còn đồng ý tặng tôi một bộ đồ Hắc Ám, không có thứ gì khác, thật sự keo kiệt quá.



Nhìn miệng Thường Nhạc ra vẻ tiếc nuối, Giang Hoán Sa có sự kích động muốn bóp chết hắn.



Cái thứ không biết xấu hổ như vậy, cả thế giới quả thực hiếm thấy.

Nhưng…. Giang Hoán Sa lại không nghi ngờ tính chân thực của lời Thường Nhạc.



Để lôi kéo tổ Sơn Khẩu, Thánh Điện Hắc Ám cũng đã đề xuất điều kiện này đem Thánh nữ Hắc Ám gả cho nhóm sát thủ, bây giờ Thường Nhạc có tiềm lực phát triển vượt xa tổ Sơn Khẩu, cho nên hắn đưa ra điều kiện mê người như vậy, Thánh Điện Hắc Ám dĩ nhiên có thể làm được.



Chẳng qua nhìn hắn như vậy, thực sự làm cho người ta khó chịu.



- Ai, bỏ đi, tôi cũng biết để Thánh Điện Quang Minh mở ra những điều kiện có lợi hơn Thánh Điện Hắc Ám là điều không thể nào, tôi đành miễn cưỡng gia nhập Thánh Điện Hắc Ám. Thường Nhạc tiếc nuối lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Giang Hoán Sa khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, chậm dãi nói: - Anh thấy tôi thế nào?



Thường Nhạc nghiêng đầu, thận trọng đánh giá, sau một hồi lâu, mới bình tĩnh phun ra 3 chữ: - Bình thường thôi!



Giang Hoán Sa thở dài.



Diện mạo bình thường?



Từ miệng tên háo sắc phun ra, quả thực làm cho cô ta nổi điên lên, lại nhìn ánh sắc tà mị kia của Thường Nhạc, thiếu chút nữa không đem cả người mình nuốt vào bụng.

Thường Nhạc cũng không đợi Giang Hóa Sa mở miệng, liền lấy làm tiếc nói: - Nhìn xem, ngực của cô không lớn như của Thánh nữ Hắc Ám, mông cô không dễ coi như của Thánh nữ Hắc Ám, cô lại không lẳng lơ như Thánh nữ Hắc Ám, về việc giường chiếu….ai, tôi đoán cô cũng không lợi hại bằng Thánh nữ Hắc Ám, hoàn toàn không có điểm mạnh nào!



- Mũi khoan ở đâu, tôi muốn chặn cái miệng hắn lại.



Giang Hoán Sa cảm giác mình điên rồi, nhưng lợi ích của Thánh Điện Quang Minh không ngừng nhắc nhở mình, phải tỉnh táo, nhất định phải giữ tỉnh táo.



- Sa Sa à, nếu cô có thể tìm ra ưu thế cô hơn Thánh nữ Hắc Ám, tôi có thể suy xét lại gia nhập Thánh Điện Quang Minh.

Ánh mắt Thường Nhạc nhìn khắp người Giang Hoán Sa, hầu như không để cô ta nhìn thấu.



Giang Hoán Sa cũng chịu không nổi nữa rồi, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Thường Nhạc, nói: - Thường Nhạc, anh… anh nhớ kỹ cho tôi, cho dù là gả cho lợn, cho chó, tôi cũng sẽ không gả cho anh!



Nhìn Giang Hoán Sa thở hổn hển, bóng lưng biến mất, Thường Nhạc buồn bực nhủ thầm: - Mới có như vậy mà không chịu nổi sao? Hơn nữa, tôi có nói lấy cô ta sao? Sa Sa thật không biết xấu hổ.



Thường Nhạc mỉm cười gian xảo.

Nếu Thánh Điện Quang Minh đã chủ động tìm đến, vậy thì Thánh điện Hắc Ám nhất định cũng sẽ làm như vậy.



Đương nhiên, Thường Nhạc cũng tin rằng Thánh Điện Quang Minh nhất định sẽ lại tìm mình lần nữa, bọn chúng đều hiểu rõ Thường đại thiếu gia không phải là quả hồng nhũn, không phải là chỉ dùng nắm tay là có thể chinh phục được.



Về phần gặp được hai gã sát thủ ám sát, không biết là xuất từ trong tay người ngu xuẩn đần độn nào?



Thật làm cho người ta mong chờ quá !



Tuy nhiên, ý nghĩ của Thường Nhạc lại càng xa, một Thánh Nữ Quang Minh, một Thánh nữ Hắc Ám, nếu cả hai người cùng sà vào lòng mình, ba người 3P, vậy lại hoàn mỹ quá.



Ngón tay thon nhỏ phủi quần áo, Thường Nhạc vẻ mặt chính khí bước vào phòng khách.



Giờ phút này, Tiểu Bảo đã giải tán được mười thùng đồng Euro, cô cảm thấy thỏa mãn nằm ở ghế thái sư uống trà.



Bộ dạng đó, mười phần là là của kẻ hưởng thụ.



Thường Nhạc bất giác mỉm cười nói: - Ai, vừa rồi một người ngốc khóc, gào thét muốn tặng anh cả một núi vàng. Thật là làm khó người ta quá.

- Núi vàng!



Từ trên ghế thái sư, Tiểu Bảo nhanh vội vàng nhảy xuống, trong nháy mắt đã di chuyển tới cửa nhìn ra ngoài, hiển nhiên là đang tìm tên ngốc mà Thường Nhạc nói tới.



Thường Nhạc vung tay, nói: - Đừng tìm nữa, đã bị anh đuổi đi rồi.



- Anh là kẻ ngốc, người ta tặng một núi vàng cho anh, tại sao anh không cần? Tiểu Bảo không hề có chút hình tượng gì chỉ ngón tay vào mũi Thường Nhạc, nước miếng phun ra nói.



Núi vàng, vậy là bao nhiêu tiền? Trong mắt Tiểu Bảo là kim quang long lánh. Nếu ai đó khóc lóc, kêu gào đưa tiền cho mình, mình gả cho gã đó cũng đều được.

- Nhưng cô ta vẫn còn một điều kiện kèm theo.



Bộ dạng Thường Nhạc có chút buồn bực nói.



- Điều kiện gì?



Tiểu Bảo xem như hoàn toàn thất vọng với Thường Nhạc rồi, mình có phải là tìm cơ hội đổi lấy một lão Đại có tiền đồ.



- Cô ta nói muốn gả cho anh, ai, em nói làm người ta buồn bực quá à, cô ta quá xấu. Thường Nhạc bất đắc dĩ nhún vai, vẻ mặt quân tử.



Tiểu Bảo trong miệng lẩm bẩm “ngu ngốc”, ngoài miệng lại nói:

- Chỉ cần anh có nhiều tiền, em có thể để chị gả cho anh!



Thấy cô bé này là người dễ lật mặt, Thường Nhạc đắc ý mỉm cười. Hiệu quả hắn cần chính là như vậy, hắn hơi nghi ngờ nhìn sang Tiểu Bảo, nói: - Chị em đến vô hình đi vô ảnh, anh làm sao có thể nhìn thấy cô ấy? Ngộ nhỡ em cầm tiền không giữ lời hứa, anh chẳng phải là tổn hại vô ích sao!



Tiểu Bảo vốn không không đếm xỉa, nói thẳng: - Trước tiên anh cứ đưa ra giá, nếu để cho em hài lòng, em sẽ bắt chị lại đây, thế nào?



- Thật tuyệt vời!



Thường Nhạc thích nghe những lời như vậy, nếu lại khiến Tiểu Bảo nhân tiện thêm thuốc kích dục cho chị cô ta, thì tình cảm sẽ tốt hơn.




Nghĩ đến đây, Thường Nhạc cười vui vẻ, hắn nói: - Được, không thành vấn đề, một rương châu báu Clark cao cấp, thế nào?



- Đồng ý!



Tiểu Bảo và Thường Nhạc đánh đấm lẫn nhau, cứ như vậy mà đem Đệ Nhị Mộng bán đi.



Nếu Đệ Nhị Mộng mà biết cô em gái mình hết mực yêu thương đang làm cái trò này, chỉ sợ cô ta không sống nổi.



Tiểu Bảo đáng thương nhìn sang Thường Nhạc.

Thường Nhạc nhìn Tiểu Bảo thay đổi dáng vẻ này, tâm hắn căng thẳng, bộ dạng này mình thấy nhiều rồi, lại là vòi tiền chứ gì!



Cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo ngẩng cao lên, cô ta nói: - Người ta đưa chị tới cho anh, cũng phải cần lộ phí, phí dịch vụ, tiền hoa hồng, tiền ăn, tiền vất vả, phí tổn thất tinh thần.



- Bịch!



Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, cầm một xấp tiền ném thẳng xuống mặt đất.



Để cho cô ta tiếp tục nữa, chính mình phải suy sụp mất.



May mắn Đệ Nhị Mộng không như vậy, nếu không chính mình trở thành tên độc thân nghèo.



Tiểu Bảo hôn lên mặt tiền một cái, cười hì hì, nói: - Cục cưng, em là thứ chị yêu nhất!



- Amen!



Thường Nhạc đau đớn nhắm mắt lại.



Lúc trước, Tiểu Bảo còn nói đó là nụ hôn đầu tiên của cô ta, bây giờ nhìn lại, chỉ e nụ hôn đầu tiên sớm đã hiến tặng cho tiền bạc rồi!



Tiểu Bảo vội vàng đi ra ngoài.

Hiển nhiên tìm cách như thế nào để bắt được chị mình.



Mà Thường Nhạc bỗng nhiên lại nghĩ đến một điều khủng khiếp, nếu chẳng may Tiểu Bảo bắt không được Đệ Nhị Mộng, ngược lại bị Đệ Nhị Mộng đánh cho tè ra quần, tiền thuốc men đó không phải lại tìm mình chi trả à?



Hắn vội vàng lao ra, lại nhận thấy sớm đã không thấy bóng dáng của Tiểu Bảo rồi.



- Nếu Thượng Đế cho tôi thêm một cơ hội, tôi thà rằng không quen biết cô bé này. Thường Nhạc nhìn bầu trời mờ mịt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.



Thường Nhạc chợt nhận thấy bầu trời Nhật Bản là màu bạc, hắn tin rằng tương lai không lâu nữa, bầu trời Nhật Bản sẽ bị mây đen che phủ.

- Tôi sẽ để toàn bộ Nhật Bản và tử thần cùng nhau nhảy múa, để cho các người đi vòng vòng quanh Địa ngục, cho các người biêt rằng mối thù của Trung Quốc thời gian không thể xóa nhòa! Thường Nhạc lặng lẽ lẩm bẩm.