Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 256: Tiền là thứ tốt




Thường Nhạc mỉm cười gian tà: - Kỳ thực cũng không có gì, sự việc rất đơn giản, tôi tin Ichiro ông nhất định có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.



Nghe được câu này, lòng Ichiro nhẹ nhõm hẳn.



Lão ta cẩn thận nói: - Thường thiếu gia, rốt cuộc là chuyện gì vậy ?



Thường Nhạc cũng không nói ngay, ngược lại, hắn lại nhìn chằm chằm vào mặt Ichiro, nghiêm túc nói: - Nói cho tôi biết, sở trường của ông là gì?

- Quản lý tài vụ.



Hai mắt Ichiro sáng lên, chẳng lẽ Thường Nhạc lại tin tưởng mình, muốn mình giúp hắn quản lí tài sản sao?



Đường đường là Bộ Trưởng Bộ tài chính, đối với mặt này lão có thế trội đặc biệt.



- Được đấy, bản thiếu gia nhìn vừa ý điểm ấy nên mới cần ông làm một việc. Thường Nhạc gật đầu tán thành.



Thấy Thường Nhạc khen ngợi mình, Ichiro thiếu chút nữa quỳ xuống hôn lên giày của hắn.



Thấy vẻ mặt mong đợi của Ichiro, Thường Nhạc bất đắc dĩ nói:

- Tôi cần ông giúp vận chuyển Kho bạc nhà nước Nhật Bản.



- Bịch!



Ichiro đặt mông bịch xuống đất, vận chuyển kho bạc nhà nước ư? Quả thực là một việc nguy hiểm, lão ta nhận thấy Thường Nhạc trước mặt đúng là một ác ma không hơn không kém.



Thường Nhạc cười hì hì, nhìn Ichiro, nói: - Chỉ cần thủ đoạn của ông gọn gàng chút, công việc vận chuyển cụ thể tôi sẽ phái người tới giúp ông, còn về kết thúc công việc, đều do những người có chuyên môn quyết định, mà Ichiro từ nay trở về sau, ông chính là cấp dưới trung thành của tôi.



Nói tới đây, Thường Nhạc chuyển sang nhẹ nhàng nói:

- Đương nhiên, ông cũng có thể từ chối, trong từ điển của Thường Nhạc tôi, ngoài bạn bè ra chính là kẻ thù, đối phó kẻ thù, tôi tin rằng ông có thể đưa ra lựa chọn thông minh. Đương nhiên, Ichiro cũng có thể vì đứa con đang nằm viện mà đưa ra quyết định đúng.



Thân hình Ichiro run rẩy.



Vận chuyển kho bạc nhà nước? Việc này không những cần sự can đảm mà còn cần phai có trí tuệ nữa, đồng thời, một khi kho bạc Nhật Bản trống rỗng rồi, vậy thì cả nước Nhật sẽ loạn, xã hội và gia đình, cuối cùng nên chọn như thế nào đây? Đối với Ichiro quả thực dằn vặt đau khổ.



- Tục ngữ nói rất đúng, người không vì mình, trời tru đất diệt, Ichiro, nếu ông còn do dự, tôi sẽ rất không vui.

Thường Nhạc nói đến đây dừng lại một lúc, nghiêm túc nói tiếp: - Đương nhiên, cho dù ông hiến dâng cuộc đời vì Nhật Bản thì vẫn còn nhiều Bộ trưởng Tài chính mới sinh ra, Thường Nhạc tôi có thể không ngừng giết chết, cho đến khi tìm được người thông minh nhất.



Ichiro là người thông minh, tất nhiên lão ta hiểu được ý trong lời nói của Thường Nhạc.



Lão ta hít một hơi thật sâu, nhìn Thường Nhạc, sau cùng lộ ra vẻ kiên định, lão nói: - Tôi nguyện giúp Thường thiếu gia vận chuyển kho bạc nhà nước.



- Ichiro mau đứng dậy, sau này ông sẽ là cấp dưới trung thành nhất của tôi. Thường Nhạc mỉm cười, Ichiro gật đầu, như vậy kho bạc nước Nhật bắt đầu lay động rồi, ai… những ngày không có tiền thật là khó chịu quá.



Được Thường Nhạc nhiệt tình tiếp đãi như vậy, Bộ trưởng Tài chính vĩ đại có cảm giác thụ sủng nhược kinh.



- Cảm ơn Thường thiếu gia, tôi sẽ tận tâm tận lực hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho. Ichiro cúi mình cung kính, sau đó nhẹ nhàng bước chân rời khỏi văn phòng chính hội Hắc Long.



Nhìn cái bóng đó dần dần biến mất, Thường Nhạc bỗng nhiên cười quỷ dị, hắn tin rằng Bạch Hổ biết việc này nhất định sẽ vui vẻ mà bật cười.



Cái tên đáng chết kia, đã nuốt của mình nhiều tiền như vậy rồi, lại vẫn liều lĩnh đòi thêm tiền, thật là…. coi Thường đại thiếu gia mình là cái máy in tiền hay sao!

Tư Đồ Lôi Minh rất hài lòng với hành động của Vân, dĩ nhiên, gã cũng chưa đủ như thế.



Chèo thuyền ngược dòng, tụt lại phía sau, đạo lý cơ bản này gã vẫn hiểu được.



Lúc này, người thanh niên kia lẳng lặng đứng trước mặt Tư Đồ Lôi Minh, đợi Tư Đồ Lôi Minh ra lệnh.



Tư Đồ Lôi Minh nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn, trong con mắt màu đen tràn đầy tự tin, ngạo mạn, anh ta nói: - Tây Đốn à, mặc dù Vân có tài năng ngút trời, nhưng Điểm G lại có mấy tên cao thủ hùng mạnh, có đôi khi cũng không phải dùng trí tuệ mới giải quyết được, vì vậy lần này tôi phái cậu đến phố Khải Đinh, cậu nên biết phải làm thế nào chứ?

Tây Đốn cung kính nói: - Giết hết những tên cao thủ dị năng kia!



Tư Đồ Lôi Minh khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: - Không, cậu chỉ cần ngăn chặn bọn chúng, không cần giết hại, Thường Nhạc cũng không đơn giản, một khi khả năng của cậu lộ ra, hắn nhất định sẽ tìm cách đối phó đấy.



- Vâng, Tây Đốn hiểu.



Tư Đồ Lôi Minh nhìn sâu vào mắt Tây Đốn, tiếp tục nói: - Trừ chuyện đó, phố Khải Đinh đã xuất hiện bộ đồ hắc ám, tôi hi vọng cậu có thể gắng sức giành lấy.



- Tây Đốn nhất định hoàn thành nhiệm vụ của thiếu gia!

Nhìn bóng Tây Thốn dần dần biến mất, Tư Đồ Lôi Minh hài lòng mỉm cười: - Thường Nhạc, mặc dù mày có nhiều cao thủ dị năng, nhưng Tư Đồ Lôi Minh tao cũng không phải là quả hồng nhũn, để chúng ta đọ sức một chút, thế nào?



Chỉ cử một Tây Đốn đi gây chiến với một đám cao thủ thuộc hạ hùng mạnh của Thường Nhạc, nhưng Tư Đồ Lôi Minh lại tin tưởng tuyệt đối, vậy Tây Đốn có khả năng gì đây?



Ngón tay Bá Vương gõ gõ lên mặt bàn, hơn nữa nhịp điệu càng lúc càng nhanh.



Công tác chuẩn bị tấn công thế lực yếu kém nhất đã hoàn tất, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút hoài nghi.

Thế lực này tuy yếu, căn cứ vào thông tin cho thấy nơi đó có hơn 20 cao thủ trẻ tuổi, những tên cao thủ đó lại có khả năng rất kỳ lạ.



Cứng đầu cứng cổ ư?



Điều này làm Bá Vương nghĩ ngay đến chiến tướng điên cuồng - Quang Minh, khả năng chống đỡ của cơ thể Quang Minh cũng rất mạnh, nếu như trình độ 20 người của đối phương cũng như Quang Minh, đó sẽ là một điều cực kỳ nguy hiểm.



Thế lực thần bí nhất kia đến giờ cũng không có động tĩnh gì.



Ngoài mặt xem ra bọn chúng hình như đang ở địa bàn của Kỵ sĩ thần thánh, nhưng Bá Vương hiểu được, dựa theo tài trí của đối phương, nuốt trọn địa bàn Kỵ sĩ thần thánh vốn không cần thời gian dài như vậy.

Trừ phi đối phương cũng chuẩn bị một vở kịch hay.




Sau khi các ngón tay dừng lại, trên mặt Bá Vương lộ ra vẻ dứt khoát, cái gọi là hành động phải nhanh. Nếu chuẩn bị tốt các quyền cước, thì sẽ tấn công xuống.



Tuy rằng đối phương mạnh, nhưng có được phần đông số cao thủ ở Điểm G cũng không phải là những tên yếu kém, dùng sự thật để chứng minh một chút, cuối cùng ai mới là người thống trị thật sự của thành phố Khải Đinh,



- Là ai tạo ra tiền giấy, ngươi xưng bá trên đời này, có người cho ngươi bán mà.



Thường Nhạc nằm trong phòng khách ngân nga một giai điệu tươi đẹp.



Tiểu Bảo xinh đẹp của chúng ta đang đấm bóp lưng cho hắn.

- Lão đại, anh bây giờ có nhiều tiền như vậy rồi, nhiều ít cũng nên thưởng một chút đi, em cũng liều mình bỏ hết sức lực rồi. Tiểu Bảo nháy mắt, thấy trên mặt đất một hòm đồng Euro, nuốt nước miếng nói.



Để cảm ơn Thường Nhạc, Koinu lại lần nữa đưa tới một khoản tiền.



Nếu trực tiếp chuyển vào tài khoản, căn bản không hề gì.



Hết lần này tới lần khác Koinu đem tiền tặng cho Thường Nhạc. Mười hòm tiền Euro, mỗi hòm đều là một triệu, mùi tiền tỏa ra từ những tờ tiền mới toanh kia, quả thực làm cho người ta phát rồ lên.



Vừa mới bước vào đại sảnh Tiểu Bảo liền giống như Columbus phát hiện ra đại lục mới.

Chỉ cần Thường Nhạc gật đầu, cô ta mặc sức mở một chiếc hòm, vậy là phát tài rồi.



- Nhẹ một chút, nhẹ một chút!



Thường Nhạc uể oải phất phất tay, động tác của Tiểu Bảo lập tức lại càng mềm mại hơn.



Vì tiền, có làm trâu làm ngựa mình cũng sẵn lòng.




Thường Nhạc khẽ ngẩng đầu, hắn nói: - Tiểu Bảo à, lần trước bị em tống tiền cũng không ít, em tiêu hoang phí ở đâu rồi?



Tiểu Bảo buồn bực nói: - Thế giới Allah đắt đỏ quá, em không mua nổi, cân tiểu ly quý báu cũng đắt. Vẫn còn thiếu một khoản tiền, lần trước em mới có hai viên kim cương lớn, thế giới nhiều châu báu như vậy, em mới thu thập được một phần vạn, em vẫn muốn tiếp tục cố gắng tìm kiếm.



- Châu báu!



Ai ai cũng nói rằng phụ nữ nhìn thấy châu báu hai mắt sẽ sáng lên, lẽ nào một cô gái chưa trưởng thành như Tiểu Bảo cũng có tật xấu này hay sao? Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười nham hiểm.



- Dạ, đúng vậy, thế giới châu báu đều là của em! Tiểu Bảo hai mắt sáng lên, nói.



- Không thành vấn đề!

Thường Nhạc vung tay, vui vẻ đồng ý nói.



Tiểu Bảo reo hò, hôn một cái lên mặt Thường Nhạc, xông tới phía chiếc hòm.



Thường Nhạc lại chuyển giọng, hắn nói: - Nhưng tốt xấu gì Tiểu Bảo cũng phải biểu hiện gì chứ.



Tiểu Bảo nghiêng đầu, nghi ngờ nói: - Vừa rồi không phải người ta đã đem nụ hôn đầu đời dâng hiến cho anh rồi đấy thôi!



Thường Nhạc toát mồ hôi, vậy cũng gọi là nụ hôn đầu đời sao? Hắn thản nhiên cười nói: - Tiểu Bảo à, kỳ thực làm cấp dưới của anh, tiền không thành vấn đề, nhưng một chút gì đó cũng không được giấu giếm đấy.



- Cái gì vậy?



Tiểu Bảo vừa cất đồng Euro vào trong túi áo, vừa dò hỏi.



- Năng lực, năng lực cá nhân! Thường Nhạc nghĩ đến khả năng di chuyển chớp mắt kia của Tiểu Bảo, lòng hắn không yên. Thứ đồ tốt đó, loại năng lực đó mãi mình không phục chế được, điều này làm Thường Nhạc rất sầu não.



- Năng lực?



Tiểu Bảo sửng sốt nói:

- Yên tâm, em sẽ thề sống chết thành tâm cống hiến sức lực cho lão đại mà.



Nếu lời nói này từ miệng người khác nói ra, Thường Nhạc có lẽ rất vui, nhưng được nói ra từ miệng cô bé tham tiền Tiểu Bảo này, thật khiến Thường Nhạc có chút đau đầu.



Cô yêu tiền như vậy, một khi người khác ném tiền ra, chỉ sợ cô lại quên cả những việc khác.



- Tiểu Bảo à, cái gọi là “người can đảm bao nhiêu thì tiền có dung lượng lớn bấy nhiêu”, em đã cầm bao nhiêu tiền rồi thì hãy mang chiêu di chuyển tức thời đó dạy cho lão đại, thế nào? Rốt cục Thường Nhạc đã lộ đuôi cáo.



Tiểu Bảo vẫn đang cất tiền, nhưng với việc Thường Nhạc đề xuất, cô ta bất đắc dĩ nhún vai nói: - Khả năng này của người ta là trời sinh, anh muốn học em cũng không có cách nào dạy được.



Thường Nhạc kinh ngạc, Tiểu Bảo đương nhiên sẽ không lừa gạt mình, nhưng người năng lực trời sinh, tự mình mới có thể phục chế năng lực, làm sao có thể……..



Trong chớp mắt, Tiểu Bảo đã lấy sạch một hòm đồng Euro rồi, tiếp đó lại nhìn về cái hòm thứ hai.



- Tiểu Bảo, nếu em cùng anh kí kết hợp đồng cấp độ AA, về sau mỗi tháng em sẽ có một rương châu báu, thoải mái đi! Thường Nhạc tâm trạng khẽ động, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

- Châu báu!



Tiểu Bảo nghe nói như vậy, hai mắt sáng lên, nói: - Chỉ cần có châu báu, cho dù là gả cho anh cũng không thành vấn đề.



Vì vậy Thường Nhạc lấy ra một bản hợp đồng sớm đã được giấu trong ngực.



Tiểu Bảo không hề nghĩ ngợi, dùng ngón tay út ấn vào dấu đỏ, sau đó “bịch”, ấn vào hợp đồng cấp độ AA.