Lý Mộng Khiết không những múa siêu mượt mà còn giúp các cụ sửa lại tư thế múa sao cho đẹp hơn.
Bà Nguyễn luôn miệng khen ngợi, còn đùa giỡn: “Bé Khiết giỏi quá ta, hay bà cháu ta kết nghĩa chị em đi, cùng nhau múa.”
Lý Mộng Khiết đổ mồ hôi: “Ha ha, bà nói đùa rồi.” Kết nghĩa chị em mỗi ngày đều đi múa với nhau? Vẫn là thôi thôi.
“Ha ha ha.”
Nghe điệu cười thiếu đánh quen thuộc đó, Lý Mộng Khiết bất ngờ quay mặt sang. Dưới ánh chiều hồng cam, Khúc Sở Vân đứng đó vẫy tay, bắt chước lại một đoạn trong bài múa, nháy mắt với cậu.
Cậu mấp máy môi, nhịn không được cười, làm cái gì vậy trời: “…” Mấy ngày rồi không gặp nhau, cậu lại cảm thấy trống vắng.
“Ôi chà cậu Khúc đây mà!”
“Cậu Khúc này, cảm thấy cháu gái của lão thế nào?”
“Thầy Khúc đây mà, thầy thấy con gái cụ thế nào?”
“Cậu Khúc…”
Khúc Sở Vân thanh niên độc thân lại đẹp trai trong khu phố, tất nhiên là rất được các thế hệ già quan tâm, muốn mai mối cho con cái trong nhà. Hắn không những là chủ một dãy phòng cho thuê, có nhà có xe có công việc ổn định lại tuấn tú lịch sử. Sự nhiệt tình của bà con chòm xóm làm hắn tiến thoái lưỡng nan nên lần nào cũng trùm kín mít nếu có đi ngang. Chỉ là nhìn thấy Lý Mộng Khiết, làm hắn kiềm nén không được, muốn đến gần trêu chọc cậu một chút.
Bà Nguyễn xem cậu cười vui như vậy: “Người quen của cháu à? Điển trai thật đấy.” Khúc Sở Vân thằng nhóc này được lắm.
Lý Mộng Khiết hơi ngẩn ra, hắn là gì của cậu? Thầy trò? Bạn bè? Hay Người quen? Cậu chỉ có thể hàm hồ trả lời: “…Đại loại vậy ạ.” Đột nhiên cậu thấy rối rắm quá.
Khúc Sở Vân cuối cùng cũng thoát khỏi các cụ nhiệt tình như lửa, áo vest phẳng phiu cũng bị các bà nhéo ra nếp gấp, bước nhanh đến: “Bé Mộng Khiết…bà ngoại.”
Lý Mộng Khiết: “??” Ai là bà ngoại của anh?
________
Nhà Khúc Sở Vân.
Lý Mộng Khiết thế mới biết Khúc Sở Vân từ lúc 18 tuổi đã tuyên bố mình là Gay, sẽ không cưới con gái đối tác, thế là hắn bị đánh một trận, đuổi khỏi nhà. Vì cho hắn nếm mùi đau khổ nên ba hắn cắt hết tiền tiêu vặt, một đồng cũng không cho. Gian nan qua 4 năm đại học hắn liền rời thành phố quê hương, đến một thành phố khác lập nghiệp. Bà ngoại hắn, cũng chính là bà Nguyễn đã nhiều lần trợ cấp cho thằng cháu này.
Bà Nguyễn một mình đi đến thành phố này tìm cháu mà không nói với ai, bà muốn bí mật khuyên nhủ Khúc Sở Vân về nhà bà nuôi, nhưng thấy hắn sống khỏe sống tốt như vậy, cũng an tâm phần nào. Bà cũng có một căn nhà bên này lâu lâu lại đến, nên có quen biết với mấy bà bạn trong khu.
Khúc Sở Vân không biết người Lý Mộng Khiết cứu là bà của mình, nghĩ mà sợ không thôi. May mà mèo nhỏ cứu bà, đùng là mèo may mắn của hắn: “Ngoại mau chóng liên hệ với cậu con đến đón đi, đừng có đi lung tung nữa.” Bị bà Nguyễn vỗ vài cái vào ót.
Bà Nguyễn cũng lo cho cháu ngoại nên mới đến: “Còn không phải tại con gây chuyện, chọc giận mẹ con à? Bây giờ tới việc cũng mất, bà sợ con đi ăn xin thôi.”
Khúc Sở Vân liếc con mèo nào đó, cười thầm. Hắn còn lo lắng cho cậu, lúc chia tay ở văn phòng của Bạch Ngạn, mèo con tâm tình phiền muộn nhìn bằng mắt thường cũng thấy được.
Lý Mộng Khiết nhịn cười, cái tên này lúc nào cũng trêu chọc cậu giờ lại khúm núm trước bà mình, đúng là bổ mắt: “Vậy bây giờ anh thành dân thất nghiệp rồi?”
Khúc Sở Vân ngứa tay lắm, nhưng có bà ngoại ngồi đây nên hắn phải kiềm chế, dùng gót chân cọ cọ chân mèo con: “Đúng vậy đó, hay là em nuôi anh đi.” Hắn mới nghe tin, mèo nhỏ trúng số, một đêm phất nhanh.
Lý Mộng Khiết bị cọ tới mặt đỏ chân run, nghiến răng: “…” Tên ngốc này càng ngày càng quá đáng, không đứng đắn.
Bà Nguyễn không phát hiện ra cháu ngoan của mình đang làm hành vi khiếm nhã với cậu: “Con mau về nhà một chuyến đi, Hành Vân suốt ngày cứ nhắc con mãi thôi.”
Khúc Sở Vân sờ trộm tay nhỏ của con mèo: “Con không về đâu, thằng nhóc Giang Hành Vân cứ thích mách lẻo, ai thèm chơi chung.”
Lý Mộng Khiết cào nhẹ một phát vào tay hắn, ngạc nhiên quay qua, trợn tròn mắt: “Giang Hành Vân?” Là Giang Hành Vân mà cậu biết?
Khúc Sở Vân biết cậu muốn hỏi gì, gật đầu khẳng định: “Cái người mà đánh nhau với em trong nhà hàng chính là Giang Hành Vân đó, em họ bên ngoại của anh.”
Bà Nguyễn chỉ nghe được loáng thoáng: “Mấy đứa quen nhau hết à? Vừa lúc Hành Vân cũng ở đây tổ chức tiệc chúc mừng đó. Các con muốn tham gia không?”
Lý Mộng Khiết nhướng mày: “Tiệc chúc mừng ạ?”
Bà Nguyễn che miệng cười, cháu nội bà cũng làm bà nở mày nở mặt lắm: “Cũng không phải tiệc gì lớn lao. Hành Vân nó tự mình lập một công ty đấy mà, tổ chức tí tiệc cho sôi động.”
Giang Hành Vân mới ra trường đã tự mình đứng tên, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không xin người nhà một đồng nào, tiền anh ta kiếm được trong lúc học đại học còn nhiều gấp đôi Lý Phong Nam. So với Lý Phong Nam chỉ đủ tiền đầu tư làm cổ đông ở công ty giải trí của nhà mình, Giang Hành Vân nổi trội hơn, trực tiếp làm chủ tịch.
Lý Mộng Khiết cảm thán: “…Hê.” Cậu phải công nhận Giang Hành Vân là một người có tiềm năng, có đầu óc kinh doanh, nhưng ánh mắt thì không tốt lắm. Sao mà nhìn trúng Lý Tiểu Bắc được hay thật.
Khúc Sở Vân híp mắt, thằng nhóc Giang này giở trò mách lẻo, dịp vui của nó chắc chắn hắn phải đi góp vui: “Em đi cùng với anh nha?”
Lý Mộng Khiết thích thú với câu này, nhếch miệng cười: “Đi, đi chứ sao lại không đi, dù gì cũng là chỗ quen biết mà, ha ha ha.”
Bà Nguyễn: “??” Hai đứa này đi chúc mừng hay đi phá đám đây nhỉ, lo ghê.