Lý Mộng Khiết và chuyên gia, luật sư ngồi bàn bạc về vấn đề mở công ty đến khuya. Xem như bước đầu lập công ty đã có căn cơ, bây giờ còn thiếu, là văn phòng làm việc, cao ốc building. Ngày mai cậu phải vào thành phố một chuyến, nếu mua được thì mua 20 tầng, không có thì tiêu tiền xây.
Diệp Hòa Ngọc nhà xa cho nên được Lý Mộng Khiết giữ lại, Hứa Tuyên có đuổi cũng không chịu về, nằm ăn vạ trong nhà.
Hôm qua thật là một ngày gà bay chó sủa.
Nhà họ Lý.
“Tin tức hôm nay: Cháu trai của ứng cử viên sáng giá là ông Tưởng, đã bị bắt vì hành vi quấy rối tình dục, chơi hàng cấm…Theo nguồn tin đặc biệt, chúng tôi đã có đầy đủ tội chứng…”
“Ba…chuyện này…” Lý Phong Nam hồn vía lên mây, cháu trai này của Tưởng Phong là ông ta đích thân để bạt, cho vào công ty giải trí của nhà bọn họ làm cổ đông. Bình thường anh ta không xử lí chuyện nội bộ trong công ty, những chuyện nhỏ nhặt đó đều do bộ phận nhân sự quản lí. Tin tức này vừa ra, công ty của bọn họ hứng chịu hơn phân nửa gạch đá từ dân chúng.
Ba Lý nhíu mày: “Tìm một lý do rồi đuổi hắn ta đi, Tưởng Phong cũng chưa chắc cứu được thằng cháu này.”
Lý Phong Nam lập tức xử lý: “Vâng.” Lão béo này gây chuyện khắp công ty, khỏi cần tra tìm, cũng có một đống hành vi xấu.
Ba Lý lại phân phó: “Còn về mấy nghệ sĩ mới bị quấy rối, hãy bồi thường cho bọn họ bằng hợp đồng hạng nhất, gọi cả người đại diện cao cấp tới làm quản lý luôn đi.” Ông ta là thương nhân, biết làm thế nào để giữ lại công nhân.
Lý Phong Nam nhất nhất làm theo, sau một hồi mới mở miệng: “Nghệ sĩ mới có tất cả 9 người, 5 người đã rời đi rồi ạ. Họ nói đã tìm được một nhà tốt hơn.” Đúng thật là khó tin.
Trong giới giải trí, công ty tốt nhất chính là công ty của nhà bọn họ, hầu như là một nửa số minh tinh điện ảnh nổi tiếng đều xuất xứ từ nhà họ Lý. Ngành công nghiệp giải trí này đã bị nhà họ lũng đoạn thị trường từ mấy năm trước rồi, làm gì có nhà nào tốt hơn được.
Ba Lý cũng không rối rắm nhiều về mấy con tôm tép còn chưa làm nên bọt sóng: “Kệ bọn họ, chờ tới lúc không thể nổi danh được, có cầu xin cũng đừng mong chúng ta cho đãi ngộ tốt.” Cơ hội chỉ có một lần trong đời, 5 người ngu xuẩn đó không tự biết nắm lấy thì chứng tỏ cả bọn đều không bản lĩnh.
Lý Phong Nam gật đầu, anh ta muốn nói chuyện của Lý Mộng Khiết nhưng không biết mở lời thế nào: “Ba, hôm trước con gặp Mộng Khiết ở ngân hàng-”
Ba Lý không kiên nhẫn cắt ngang: “Nếu là về thằng nhóc đó thì không cần phải nói gì nữa, ba đã cho nó một cơ hội để nó về rồi. Muốn sống nghèo nàn thì kệ nó, để nó cảm nhận đòn hiểm của xã hội, khi đó nó quỳ xuống cầu xin thì ba sẽ xem xét.”
Lý Phong Nam trơ mắt nhìn ba Lý bỏ lên lầu: “…” Chờ ngày Lý Mộng Khiết cầu xin quay lại ư, chắc là không có ngày đó đâu.
______
Buổi chiều.
Quảng trường.
Sau khi nghỉ làm, thời gian cũng rảnh rang hơn trước, Lý Mộng Khiết sẽ dành ra vài tiếng để chạy bộ, rèn luyện thân thể. Kiếp này rèn luyện sớm, có khi cậu sẽ có được thân hình hoàn mỹ, bờ eo mỹ nhân ngư, cơ bụng 8 múi cũng nên.
“Bé Khiết đấy à.”
Lý Mộng Khiết chạy chậm lại rồi từ từ ngừng bước chân, để hơi thở không rối loạn: “Chào bà ạ.”
Bà cụ mà cậu cấp cứu lúc trước ngày hôm qua đã xuất viện rồi. Vì bận chuyện lên kế hoạch lập công ty nên cậu không thể đến thăm được, thế là lỡ mất cơ hội được gặp người nhà của bà ấy.
Bà Nguyễn vẫy tay với mấy bà bạn, sau đó mới cười tít mắt nhìn cậu: “Con đang tập thể dục à, chăm chỉ quá ta.” Bà có hẹn với mấy bà bạn múa quạt, múa kiếm ở đây rèn luyện sức khỏe. Già rồi, chỉ mong mình có thể sống lâu một chút.
Lý Mộng Khiết không chút không tự nhiên, cậu không quá biết cách thân thiết với người lớn tuổi: “À, vâng.”
Bà Nguyễn càng nhìn càng thích cậu bé ngoan hiền, vẻ ngoài vô hại này: “Cũng nhờ có con, không thì bà già này đã không qua khỏi rồi.”
Lý Mộng Khiết lập tức vào trạng thái của bác sĩ: “Bà cũng nhớ uống thuốc đúng giờ, trữ một ít kẹo chanh phòng hờ, với lại cháu cũng đã chỉ bà vài cách cải thiện rồi, chắc chắn bà sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Bà Nguyễn còn muốn nói gì thì bị các bà bạn hối thúc đành phải thôi.
Lý Mộng Khiết nhìn xung quanh một vòng, toàn là các cụ lớn tuổi, trong khu này người già cũng không ít, buổi chiều đều tụ tập hết ngoài này, cũng đông đúc ghê.
Thấy không có chuyện của mình nữa, cậu đang muốn chạy bộ tiếp thì lại bị bà Nguyễn kéo lại, đưa cho hai cây quạt xếp: “??”
Bà Nguyễn mỉm cười: “Đội hình thiếu mất một bà bạn rồi, con vào giúp cho đẹp đội hình nha? Con cũng nói cháu biết múa quạt còn gì.”
“…” Lý Mộng Khiết không chỉ biết múa quạt, thái cực quyền còn biết đánh. Vì những kiếp kia chết quá sớm nên cậu đã dành thời gian học cách dưỡng sinh, uống trà hoa cúc, tập sống như mấy người già một thời gian.
Lý Mộng Khiết nhìn một vòng, không thấy mặt người quen, yên tâm cầm lên cây quạt, cùng bà Nguyễn và các cụ cùng nhau múa một bài. Cậu được các bà khen không dứt mồm, không khỏi xấu hổ ngại ngùng, càng múa càng dẻo.
“??” Khúc Sở Vân định tạt ngang hiệu thuốc rồi về. Nhờ ơn Giang Hành Vân, hắn bị ba hắn đánh mấy cây.
Đi ngang qua quảng trường, không khỏi sững sờ: “…” Hắn vừa nhìn thấy gì vậy nhỉ? Mèo nhỏ múa quạt?
Sao mà đáng yêu!