Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Vai Ác Bạch Nguyệt Quang

Chương 88




Đường Dục chạy tới văn phòng của Thẩm Nhất Trì, nói với hắn Tần Thời Luật và Khương Nghiêu đang đánh nhau, chờ Thẩm Nhất Trì tới văn phòng của Khương Nghiêu, hai người đã “đánh” xong rồi.

Khương Nghiêu hỏi hắn: “Có việc?”

Thẩm Nhất Trì nhìn quần áo hai người vẫn chỉnh chu, cũng không có ai bị thương: “Không có việc gì, tới đây xem thử, để biết nên gọi cảnh sát hay gọi xe cứu thương.”

Tần Thời Luật thầm nói em ấy chạy nhanh thật đấy, còn biết tìm viện binh: “Đường Dục đâu?”

Thẩm Nhất Trì nhìn hắn một cái, như là không tin loại người như hắn sẽ đánh nhau với người khác trong văn phòng: “Ngồi trong văn phòng của tôi.”

Tần Thời Luật tới văn phòng của Thẩm Nhất Trì dẫn Đường Dục đi, trong xe, Tần Thời Luật nắm vô lăng: “Vừa rồi em chạy cái gì?”

Đường Dục làm bộ nghe không hiểu: “Hả? Em đâu có chạy.”

Tần Thời Luật tin cậu mới lạ: “Người khác đánh nhau thì em xông vào, anh bị người ta đánh thì em lập tức xoay người chạy mất, em có còn lương tâm không?”

Đường Dục vẫn giả bộ đến cùng: “Vừa rồi anh với Khương Nghiêu đang đánh nhau sao? Em còn tưởng hai người đang chơi đùa cơ.”

Tần Thời Luật bị cậu nói đến tức cười, chơi? Chơi trò gì mà nắm cổ áo người ta?

Tần Thời Luật: “Trùm nói dối.”

Đường Dục biết bản thân bị hắn nhìn thấu, không tiếp tục giả bộ nữa: “Sao hai người lại đánh nhau?”

Tần Thời Luật nhìn cậu một cái: “Chẳng lẽ em không thấy chỉ có mình hắn muốn đánh anh thôi sao?”

Đường Dục có thấy: “Vậy hắn đánh chưa?”

Tần Thời Luật véo mặt cậu: “Muốn anh bị đánh?”

Da Đường Dục thật sự mềm như viên kẹo sữa, nhẹ nhàng véo một cái đã để lại vết đỏ: “Không muốn, nhưng chắc là hắn đánh không lại anh đâu.”

Lời này ít nhiều gì cũng có chút dễ nghe, ngón cái của Tần Thời Luật xoa xoa vết đỏ trên mặt cậu: “Coi trọng anh như vậy?”

“Đại vai ác đều biết đánh nhau.” Mặt Đường Dục bị hắn véo cũng không đau bao nhiêu, nhưng lại bị hắn xoa đau, cảm giác sắp bị hắn xoa đến trầy da luôn rồi, cậu né khỏi tay Tần Thời Luật, “Hơn nữa anh Khương Nghiêu còn đeo mắt kính.”

Tần Thời Luật đã gần như hiểu hết các nhân vật trong tiểu thuyết của Đường Dục, không để ý đến mấy thuộc tính nhân vật thỉnh thoảng lại nhảy ra của cậu, nhưng……

“Đeo mắt kính thì liên quan gì?”

Đường Dục có một hệ thống tự lý giải: “Không phải những người đeo kính đều là người thành thật sao, hơn nữa đeo kính khi đánh nhau sẽ rất bất tiện, cho nên người đeo mắt kính thường sẽ không đánh nhau.”

…… Người thành thật? Khương Nghiêu?

Tần Thời Luật không biết tại sao Đường Dục lại ‘lọc’ chiếc mắt kính của Khương Nghiêu ra, nhưng hắn quyết định sẽ đánh tan cái bộ lọc đó: “Vậy em có biết tay Đường Lạc bị gãy như thế nào không?”

Đường Dục sửng sốt: “Tay Đường Lạc bị gãy?”

Tần Thời Luật: “……”

Hắn quên mất, ngày đó Đường Dục bị đập đầu suýt chút nữa đã ngất đi, hẳn là không biết đã xảy ra chuyện gì, chắc lúc sau cũng không có ai nói với cậu tình hình cụ thể ngày hôm đó.

Tần Thời Luật: “Ừm, gãy rồi, là anh Khương Nghiêu của em bẻ gãy.”

Đường Dục trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: “Thật vậy sao? Hắn dùng cái gì bẻ?”

Tần Thời Luật hung hăng giáng thêm một đòn: “Dùng tay.”

Sau khi Đường Dục biết được Khương Nghiêu dùng tay không bẻ gãy tay Đường Lạc thì lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, sau đó “Oa” một tiếng.

Tần Thời Luật:…… Oa là có ý gì?

“Oaaaa……” Đường Dục cảm khái: “Đường Lạc cũng quá yếu ớt rồi.”

Tần Thời Luật rất muốn nói, có lẽ cậu ta cũng không yếu ớt, mà là có người xuống tay quá tàn nhẫn.

Trong mắt Đường Dục lấp lánh ánh sao: “Người đẹp như anh Khương Nghiêu cũng biết đánh nhau sao.”

Tần Thời Luật phát hiện sự tình không xảy ra giống như dự đoán của hắn, hắn nhìn về phía Đường Dục: “Đẹp?”

Đường Dục chia sẻ vẻ đẹp của Khương Nghiêu với Tần Thời Luật: “Đúng vậy, anh không cảm thấy hắn lớn lên rất xinh đẹp sao?”

Tần Thời Luật nghe được lời này thì không hề tạo dấm: “Em dùng cái từ ‘xinh đẹp’ này để miêu tả hắn, chắc hắn sẽ không vui đâu?”

Đường Dục không hiểu: “Em khen hắn, vì sao hắn lại không vui?”

Tần Thời Luật nói: “Thông thường từ xinh đẹp chỉ dùng để miêu tả phụ nữ.”

Đường Dục phản bác: “Ai nói, xinh đẹp chính là xinh đẹp, bông hoa kia thật xinh đẹp, bộ quần áo kia thật xinh đẹp, khi còn nhỏ mẹ em cũng nói em là bé cưng xinh đẹp, em cũng không phải phụ nữ.”

Tần Thời Luật nhướng mày nhìn cậu: “Bé cưng xinh đẹp?”

Đường Dục khựng lại……

Mẹ cậu từng nói như vậy sao?

Trong ấn tượng của cậu, hình như bà ấy từng nói như vậy, nhưng cũng có lẽ là chưa từng nói.

Thấy vẻ mặt Đường Dục đột nhiên rơi vào trầm mặc, Tần Thời Luật cho rằng vì nhắc tới mẹ nên cậu mới rầu rĩ như vậy.

Tần Thời Luật có thể làm rất nhiều chuyện vì cậu, cho dù là quấy nhiễu sự an tĩnh của người đã khuất, cho dù là để Khương Nghiêu đánh một quyền hắn cũng sẽ làm, chỉ có một chuyện duy nhất hắn không làm được, đó là làm cho cha mẹ cậu sống lại.

Tần Thời Luật nhìn bộ dáng trầm mặc của cậu thì có chút đau lòng: “Em có muốn gặp người kia không?”

Chuyện gì không rõ thì sẽ tận lực tìm lý do để giải thích, nếu thật sự không giải thích được thì quẳng sang một bên, quẳng sang một bên không chừng sẽ quên mất chuyện đó luôn, đỡ phải phiền não, Đường Dục vẫn luôn dùng cách này để xử lý những chuyện khó giải quyết.

Cậu quay đầu, vẻ mặt đã khôi phục lại dáng vẻ như bình thường: “Gặp ai?”

Tần Thời Luật: “Cái người mà em đã đợi vài ngày.”

Đã trôi qua vài ngày, ngay từ đầu Đường Dục đã không muốn biết người kia là ai, hơn nữa phơi nắng nhiều ngày như vậy, mũi cậu đều bị phơi đến tróc da: “Em cảm thấy ông ấy không phải ba em.”

Khương Bá Ngôn quả thật không phải ba cậu, nhưng Khương Bá Ngôn là người hiểu ba cậu nhất, cũng là người duy nhất trên đời này biết chuyện về ba cậu.

Đường Dục nói: “Ngày mai em không định tới nữa, em cảm thấy ông ấy cũng không muốn gặp em lắm, vẫn là thôi đi.”

Đường Dục nói không muốn, Tần Thời Luật cũng không nhắc lại, Khương Nghiêu nói rất đúng, muốn bảo vệ một người thì biện pháp tốt nhất chính là để người đó rời xa khỏi chốn thị phi.

**********

**********

Văn phòng phó tổng Đường thị…….

Khương Nghiêu ngồi trên sô pha, không biết đã hút bao nhiêu điếu thuốc, trong tay hắn cầm một chiếc đồng hồ quả quýt, ngón cái vuốt ve nắp đồng hồ, đầu ngón tay hơi cạy nhẹ, nắp liền nhẹ nhàng bật ra, bên trong là một tấm ảnh.

Người phụ nữ trong bức ảnh có mái tóc dài, một tay đặt trên chiếc bụng đã hơi phồng lên, trên mặt là nụ cười ngập tràn hạnh phúc, người đàn ông bên cạnh thì dịu dàng nhìn người phụ nữ, đứng ở giữa hai người là một cậu bé đang nhe răng cười ngây ngô.

Khương Nghiêu hút thuốc quá nhiều, giọng có chút khàn khàn, hắn vuốt nhẹ lên tấm ảnh: “Cha nuôi, mẹ nuôi, hôm nay con suýt chút nữa đã đánh bạn đời của em trai, hai người nói xem anh ta có thiếu đánh hay không, sao có thể đi đào mộ của hai người, không đánh anh ta một trận con thật sự không thể nguôi giận nổi.”

Người trên tấm ảnh vẫn cười tươi như cũ, Khương Nghiêu nhắm mắt lại thở dài: “Con biết, hai người nhất định sẽ nói ‘Đừng có nóng nảy như cái tính của ba con’, kì thật tính tình của con càng giống hai người hơn, bằng không con sẽ không buông tha cho anh ta dễ dàng như vậy.”

Khi còn nhỏ, Khương Nghiêu đã không có quan hệ tốt với Khương Bá Ngôn, mẹ hắn vì khó sinh mà chết, mỗi lần Khương Bá Ngôn nhìn thấy hắn đều sẽ nhớ tới chuyện này, hơn nữa vốn dĩ Khương Bá Ngôn là một người rất cố chấp, từ lúc Khương Nghiêu bắt đầu có ký ức, hắn đã rất sợ ba hắn.

So sánh với Khương Bá Ngôn, Cố Văn Lễ càng giống ba hắn hơn, Cố Văn Lễ tên văn nhã, lớn lên trông cũng hiền lành ôn nhu, tính tình càng không cần phải nói, ông ấy cực kì tốt, trước khi Đường Dục được sinh ra, Khương Nghiêu đều gọi Cố Văn Lễ là ba, một ngày kia Cố Văn Lễ dẫn hắn đi gặp Đường Nhạc Á, bắt đầu từ ngày đó hắn cũng có mẹ.

Sau khi biết mẹ nuôi có em bé, khi đó Cố Văn Lễ đã làm rất nhiều chuyện, kẻ thù cũng nhiều, vì không dám mạo hiểm, ông vẫn luôn không công khai quan hệ với Đường Nhạc Á, người biết quan hệ của bọn họ ngoại trừ Khương Bá Ngôn, thì chỉ có Khương Nghiêu.

Khoảng thời gian Đường Nhạc Á mang thai, đều là Khương Nghiêu ở bên cạnh bà, hắn sẽ kể truyện cho em trai nghe, cũng sẽ thỉnh thoảng nghe em trai đánh quyền trong bụng mẹ nuôi, ngay cả khi em trai sinh ra, ngoại trừ y tá và bác sĩ thì Khương Nghiêu chính là người đầu tiên ôm Đường Dục.

Hắn cho rằng bọn họ sẽ mãi sống hạnh phúc như vậy, nhưng năm thứ hai khi em trai được sinh ra, Cố Văn Lễ chết.

Vì không để mẹ con Đường Nhạc Á bị liên lụy, thậm chí ngay cả tang lễ của Cố Văn Lễ bọn họ cũng không thể tham gia, Khương Bá Ngôn đưa bọn họ tới Phú Dương, giúp bà mở một công ty, đồng thời cũng dẫn Khương Nghiêu đi.

Khi gặp lại, em trai đã biết đi rồi, bé con nho nhỏ được Đường Nhạc Á nắm tay tham gia yến tiệc, khi đó Khương Nghiêu không biết mình có thể đi tới chào hỏi hay không, không nghĩ tới em trai lại tự chạy tới trước mặt hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ ngọt ngào gọi hắn một tiếng “Anh ơi.”

Một tiếng “anh” này đã ấn định hắn phải gánh vác trách nhiệm của một người anh trai.

Mấy năm sau, Đường Nhạc Á bị bệnh, kết quả xét nghiệm là ung thư.

Khoảng thời gian đó, Khương Nghiêu vẫn luôn túc trực ở bên cạnh, bà kể cho hắn nghe một số chuyện lúc bà và Cố Văn Lễ ở bên nhau, còn nói mấy năm nay Đường Dục đã nghịch ngợm quậy phá như thế nào.

Trước khi Đường Nhạc Á qua đời đã kéo tay Khương Nghiêu nói: “Con có thể…… giúp mẹ chăm sóc em trai con….. được không.”

Đó là lần duy nhất trong kí ức, Khương Nghiêu gào khóc lớn như vậy, bởi vì Đường Nhạc Á vẫn chưa nghe được hắn nói “Được”, đã tắt thở.

Sau đó, khi thu dọn di vật của Đường Nhạc Á, Khương Nghiêu nhìn thấy bà viết trên nhật kí: …..không cần giàu sang phú quý, cũng không cần trở nên nổi bật, mẹ chỉ hy vọng bé cưng xinh đẹp của mẹ sẽ sống thật vui vẻ bình an.

Khương Nghiêu rít một hơi thuốc lá, ấn nửa điếu còn lại vào gạt tàn thuốc, hắn khép đồng hồ quả quýt trong tay lại, cẩn thận cất vào trong túi.

Những thứ liên quan đến Đường Nhạc Á và Cố Văn Lễ vốn dĩ đã không nhiều, mà những thứ ít ỏi đó đều bị Khương Bá Ngôn thiêu hủy, cậu bé trong bức ảnh là Khương Nghiêu, hắn chưa từng nói cho Khương Bá Ngôn biết về sự tồn tại của bức ảnh này.

Ngoại trừ Đường Dục, đây là món đồ cuối cùng có thể chứng minh……. bọn họ từng yêu nhau.

*****

Thời tiết càng nóng, Đường Dục càng lười biếng, mỗi ngày không phải ngồi trong phòng máy lạnh uống trà thì chính là trốn trong nhà ấm nghịch hoa lan.

Lúc trước khi mua hoa lan, Đường Dục có bấm theo dõi Weibo của Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia, tin tức mới nhất là học viện lại lần nữa thất bại trong việc trồng giống hoa lan băng*.

*Lan Lycaste: có nguồn gốc từ những khu rừng ẩm trên những đỉnh núi cao ở Trung và Nam châu Mỹ, từ Mexico đến Bolivia. Những nơi đó, chúng thường phải chịu điều kiện sương giá và thiếu ánh sáng. Ngày nay, để phát triển tốt, Lycaste đòi hỏi nhiều ánh sáng hơn và nhiệt độ ở mức trung bình để cây phát triển và nở hoa tốt.

Đường Dục nhìn hoa lan băng xanh um tươi tốt ở trong nhà ấm trồng hoa…… Sao lại thất bại được nhỉ? Không phải trồng rất dễ dàng sao?

Hoa lan băng chỉ có thể sinh trưởng trong môi trường có nhiệt độ thấp, sau khi thời tiết trở nên oi bức, Đường Dục đã lắp thêm hai máy điều nhiệt vào nhà ấm, thời tiết nóng, Đường Dục thường xuyên mặc áo ngắn tay với quần short chạy vào, ở đó gần như cả ngày, lúc lạnh lúc nóng, cuối cùng tự làm bản thân mình bị cảm.

Tần Thời Luật rút khăn giấy ấn vào mũi cậu: “Xì nào.”

Đường Dục vừa bấm điện thoại vừa lắc đầu: “Nghẹt rồi, xì không ra.”

Tần Thời Luật cau mày: “Đừng nghịch điện thoại nữa, uống thuốc trước đã.”

Đường Dục nghe nửa vời, cậu hé miệng: “A.”

Tần Thời Luật bỏ viên thuốc vào miệng cậu, đưa ly tới bên miệng, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại: “Em đang nói chuyện với ai vậy?”

Đường Dục bị nghẹt mũi, giọng nghèn nghẹn nói: “Viện trưởng Học viện Khoa học Nông nghiệp.”

Tần Thời Luật: “……”

Thật đúng là khiến người ta bất ngờ.

Tần Thời Luật không biết nên bất ngờ hay nên tập thành thói quen: “Học viện Khoa học Nông nghiệp, em muốn đi trồng trọt à? Nghịch đất tới nghiện rồi?”

Đường Dục hít hít mũi, giọng nói mềm nhũn: “Không trồng trọt, trồng hoa.”

Đường Dục nhìn thấy Học viện Nông nghiệp phát Weibo nói lại trồng giống hoa lan băng thất bại, nên cậu nhắn tin cho bọn họ, gửi mấy tấm ảnh chụp hoa lan băng mà cậu trồng, còn gửi địa chỉ cho bọn họ.

Đường Dục là người duy nhất mua giống hoa lan băng của Học viện Khoa học Nông nghiệp, cậu gửi địa chỉ qua là để chứng minh mình không phải là kẻ lừa đảo.

Mấy bức ảnh của Đường Dục đã gây chấn động trong học viện, bọn họ đã thử trồng trong ba năm, thất bại nhiều lần như vậy vẫn không thành công, thế mà bị một người khác mua về nuôi sống, tuy rằng vẫn chưa nở hoa, nhưng cành lá xanh um tươi tốt kia lại là cảnh tượng bọn họ chưa từng thấy qua trước đây.

Lô hạt giống hoa lan băng cuối cùng đã được sử dụng hết, việc nuôi trồng một giống loài mới không chỉ lãng phí nhân lực mà còn lãng phí rất nhiều thời gian và tài chính, hiện tại có người đã trồng được giống hoa này, viện trưởng đã lập tức tự mình liên hệ Đường Dục, ban đầu ông muốn mua vài cây từ chỗ cậu mang về, nhưng lại sợ trong quá trình vận chuyển sẽ làm ảnh hưởng đến hoa lan băng, vì thế viện trưởng quyết định mời Đường Dục đến học viện làm đào tạo viên, cậu không cần phải đi làm, chỉ cần ghi lại quá trình sinh trưởng của hoa lan băng rồi gửi cho bọn họ, chờ đến khi hoa lan băng trưởng thành.

Không cần đi làm, chỉ cần ở nhà trồng hoa vẫn có tiền lương, Đường Dục cảm thấy mình không từ chối được lời đề nghị này.

Hôm nay cậu vào quan sát hoa lan băng với chụp ảnh nên mới bị cảm.

Viện trưởng Lý rất tò mò Đường Dục đã làm thế nào mà có thể nuôi hoa lan băng phát triển được như vậy, Đường Dục lại nói mỗi ngày cậu chỉ tưới nước mà thôi.

Thiết bị trong nhà ấm trồng hoa của Đường Dục gần giống với thiết bị trong học viện của bọn họ, thậm chí thiết bị trong học viện còn chuyên nghiệp hơn của cậu, viện trưởng Lý không tài nào hiểu được nguyên nhân thất bại của bọn họ nằm ở đâu.

Viện trưởng nhìn bức ảnh Đường Dục gửi tới:【Nhà ấm trồng hoa của cậu làm bằng pha lê?】

Đường Dục:【Đúng vậy.】

Đường Dục gửi một tấm ảnh đứng từ trên ban công chụp xuống nhà ấm trồng hoa, viện trưởng Lý xem tấm ảnh, rốt cuộc cũng biết lý do vì sao bọn họ không thể nuôi sống hoa lan băng.

Học viện Khoa học Nông nghiệp có nhà ấm trồng hoa chuyên dụng, nhưng nhà ấm trồng hoa hoàn toàn khép kín, tuy rằng có đèn mô phỏng, nhưng rốt cuộc đó cũng không phải là ánh sáng mặt trời thật.

Bản thân hoa lan băng mỏng manh quý giá, ngoại trừ cần sinh trưởng trong điều kiện nhiệt độ thấp, còn cần phải có đầy đủ ánh sáng mặt trời.

Đường Dục vừa ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Tần Thời Luật không vui nhìn mình, cậu vội vàng nhét điện thoại xuống dưới gối đầu: “Em không bấm nữa.”

Tần Thời Luật cau mày nhìn cậu: “Nằm xuống.”

Đường Dục ngoan ngoãn nằm xuống, cậu duỗi tay nắm lấy tay Tần Thời Luật: “Tần Thời Luật, em có việc làm rồi.”

Tần Thời Luật vì cậu mà vứt công việc sang một bên, cậu lại bận làm việc, “Chờ em hết bệnh rồi lại đi làm, bây giờ thì nghỉ ngơi cho khỏe đi.”



Vài ngày sau, Tần Thời Luật nhận được điện thoại của dì Trương, nói nhà có khách tới, hình như là viện nghiên cứu gì đó.

Tần Thời Luật đang mở họp nên không thể rời đi, đành nhờ dì Trương giúp trông chừng.

Dì Trương có chút khó xử, bởi vì Tiểu Đường thiếu gia đột nhiên đuổi khách……

“Tôi không muốn nữa.” Đường Dục chắn ở cửa nhà ấm trồng hoa, “Tôi không làm việc cho các người nữa, các người đi đi.”

Viện trưởng và phó viện trưởng dẫn theo vài nghiên cứu sinh tới để xem hoa lan băng, còn mang đến một số thiết bị chuyên dụng cho Đường Dục.

Trước khi tới bọn họ không ngờ Đường Dục còn nhỏ tuổi như vậy, bình thường đều là viện trưởng Lý Mân Nghiệp liên hệ với Đường Dục, ngay cả Lý Mân Nghiệp cũng không ngờ tới, chứ đừng nói những người khác.

Phó viện trưởng Trương Giang vừa thấy người liền cảm thấy cậu không đáng tin, lời trong lời ngoài đều là dáng vẻ không tín nhiệm cậu, lúc thì ghét bỏ chỗ này nhỏ, lúc thì nói cậu trồng không chuyên nghiệp.

Trương Giang nói xong lời cuối cùng, thấy Đường Dục không có phản ứng gì, nói thẳng: “Hoa lan băng này vẫn nên giao cho chúng tôi thì hơn, cậu cũng coi như một nửa người của học viện, tuy rằng không có bằng cấp gì, nhưng nếu viện trưởng đã mời cậu, cậu cũng nên suy xét vì học viện.”

Đường Dục không mẫn cảm với cảm xúc của người khác, nhưng cậu cũng không ngốc, đây là muốn lấy không hoa của cậu.

Đường Dục cho dừng việc lắp ráp thiết bị: “Lấy về đi, tôi không cần, tôi cũng không làm việc cho các người nữa.”

Trương Giang nhíu mày: “Cậu có biết ngưỡng cửa của Học viện Khoa học Nông nghiệp quốc gia cao bao nhiêu hay không, biết bao nhiêu người muốn vào mà không vào được, bây giờ cậu từ chối công việc này, đến lúc đó cậu đừng có hối hận.”

Lúc trước Đường Dục đồng ý với công việc này chỉ là hứng thú nhất thời, vốn dĩ chỉ là công việc râu ria, sao có thể hối hận: “Vậy đem vị trí này nhường cho người muốn vào mà không vào được đi, tôi không cần.”

Một câu “Không cần” làm Trương Giang nghẹn họng, hắn nhìn thoáng qua căn biệt thự, không nói đến giá cả của căn nhà, chỉ riêng việc mua 20 gốc hoa chưa chắc có thể sống sót kia, cậu quả thật không cần cái công việc này.

Đường Dục cũng không cười, khuôn mặt nhỏ vô cảm nhìn về phía Lý Mân Nghiệp: “Về sau tôi cũng không cung cấp tin tức của hoa lan băng cho các người nữa.”

Năm nay Lý Mân Nghiệp gần 60, nửa đời người đều giao cho Học viện Khoa học Nông nghiệp, ông thích hoa lan, tất nhiên cũng rất có thiện cảm với những người thích hoa lan giống mình.

Nhìn thái độ kiên định của Đường Dục, Lý Mân Nghiệp cười cười: “Tuổi nhỏ, nhưng tính tình lại không nhỏ, không ai muốn lấy hoa lan của cậu, yên tâm đi. Hoa là cậu tiêu tiền mua, cũng là cậu tự mình trồng, cho dù học viện muốn lấy cũng sẽ không lấy không.”

Đường Dục lén liên hệ với Lý Mân Nghiệp một đoạn thời gian, biết vị viện trưởng này là người hiền hoà, cậu nhìn thoáng qua Trương Giang: “Tôi không cần thiết bị của các người.”

Dù sao bắt người tay ngắn*, Đường Dục không thích người khác sai sử quản lí mình như vậy.

*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.

Đường Dục nói với Lý Mân Nghiệp: “Tôi có thể tiếp tục gửi quá trình sinh trưởng của hoa lan băng cho ngài, ngài cũng có thể tùy thời lại đây, nhưng tôi không cần đồ của các người.”

Lý Mân Nghiệp không ngờ một đứa nhỏ trông có vẻ hiền lành này lại quật cường như vậy, nhưng ông cũng biết vì sao Đường Dục lại như vậy, bắt người tay ngắn, ông còn chưa làm được gì cho cậu, sao có thể tự nhiên đi tới đòi lấy hoa lan của người ta, ai lại yêu cầu quá đáng như vậy được?

Lý Mân Nghiệp không miễn cưỡng cậu, không có thiết bị của bọn họ mà cậu vẫn có thể nuôi dưỡng hoa lan băng tốt như vậy, cũng chẳng kém sự chuyên nghiệp của bọn họ, ông nói với Trương Giang: “Cậu dẫn người dọn thiết bị về đi.”

Trương Giang ngẩn ra: “Viện trưởng, chẳng lẽ phải để hoa lan băng ở đây sao?”

Lý Mân Nghiệp nhíu mày: “Hoa lăn băng là Tiểu Đường người ta lấy giá cao mua về, cậu ấy đã tốn bao nhiêu tiền chắc không cần tôi nhắc cậu đâu nhỉ?”

Lúc trước, lần đầu tiên Đường Dục liên hệ với bọn họ muốn mua giống hoa, vì cự tuyệt cậu, là Trương Giang đưa ra cái giá 200 vạn 10 cây, hắn tất nhiên vẫn nhớ, không bao lâu sau Đường Dục lại mua thêm 10 cây, tổng cộng là 400 vạn.

Lý Mân Nghiệp nói: “Người ta tự mình bỏ tiền mua, không để đây thì muốn để ở chỗ nào? Từ khi nào mà học viện Khoa học Nông nghiệp lại trở thành thổ phỉ vậy, cấp cho người ta một chức danh thì có thể lấy đồ đúng không? Học viện cho cậu ấy một năm tiền lương cũng chưa đủ để mua hai cây hoa lan này đâu, những lời như vậy mà cậu cũng không biết xấu hổ nói ra?”

Trương Giang đã dành rất nhiều tâm huyết trên hoa lan băng, không phải Lý Mân Nghiệp không hiểu tâm tình của hắn, nhưng cách làm này thật sự quá khó coi, “Nói xin lỗi Tiểu Đường đi.”

Trương Giang cũng đã 40, bắt hắn đi xin lỗi một thằng nhóc?

Lý Mân Nghiệp thấy hắn không cam lòng, nói: “Nếu cậu không xin lỗi thì về sau không cần tới đây xem hoa lan băng nữa.”

Trương Giang ngẩn ra: “Viện trưởng ngài làm gì vậy?”

Lý Mân Nghiệp trừng mắt nhìn hắn một cái: “Nơi này là nhà của Tiểu Đường, cậu nói làm gì là làm gì? Tôi dẫn cậu tới là để cậu ném mặt mũi của học viện chúng ta?”

Trương Giang: “……”