Cố Văn Lễ có vợ con hay không Lâm Miễn không biết, nhưng nếu trên đời này có người biết chuyện đó, như vậy người kia chỉ có thể là Khương Bá Ngôn.
Tần Thời Luật tất nhiên không thể đi hỏi Khương Bá Ngôn, cho dù hỏi, Khương Bá Ngôn cũng không nhất định nói ra.
Lâm Miễn cảm thấy hắn suy nghĩ nhiều, Lâm Miễn nói nếu Cố Văn Lễ thật sự có con, cho dù Khương Bá Ngôn có vô tình vô nghĩa cũng sẽ không mặc kệ đứa bé kia, dù sao đó cũng là giọt máu cuối cùng của Cố Văn Lễ.
Tần Thời Luật lại không cảm nghĩ vậy.
Tuy Khương Bá Ngôn không quan tâm đến Đường Dục, nhưng Khương Nghiêu lại thật sự rất để tâm.
*****
Hôm nay là lần thứ năm trong tuần Đường Dục bị Thẩm Nhất Trì gọi tới công ty, từ khi Thẩm Nhất Trì ký hợp đồng hợp tác với công ty của Chu Đình, hắn liền đổi một phương pháp khác kéo Đường Dục tới công ty, còn nói cái gì mà chuyện hợp tác lần này là do cậu lấy về, cậu phải chịu trách nhiệm.
Đường Dục muốn khóc.
Tôi vì không muốn phụ trách nên mới đưa số điện thoại của cậu cho Chu Đình mà!
Giữa trưa Chu Đình cũng tới, Đường Dục và Thẩm Nhất Trì ra ngoài ăn cơm cùng cậu ta, thời điểm trở về công ty, Đường Dục gặp một ông chú mặc áo sơmi kiểu Trung Quốc ở ngoài công ty.
Nói là ông chú thì có hơi không thích hợp, nhưng nhìn mái tóc đã muối tiêu kia thì tuổi tác cũng tầm chú của cậu, ông ta đứng ở dưới bóng cây, thân hình thẳng tắp, nhìn chằm chằm Đường Dục, lúc Đường Dục nhìn qua, người đàn ông kia liền gật đầu với cậu.
Đường Dục đã nhìn thấy người này vài ngày, cậu hỏi Thẩm Nhất Trì: “Người kia là ai vậy?”
Thẩm Nhất Trì nhìn thoáng qua: “Chắc là người qua đường.”
Đường Dục cảm thấy kỳ lạ: “Người qua đường mỗi ngày đều đứng ở chỗ này sao? Ông ta không thấy nóng à?”
Thẩm Nhất Trì: “Mỗi ngày?”
Đường Dục nói: “Đúng vậy, đã mấy ngày nay rồi, mỗi buổi trưa ông ta đều đứng ở chỗ đó, cậu không phát hiện sao?”
Thẩm Nhất Trì thật sự không có thói quen rảnh rỗi đi quan sát người qua đường, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Không để ý lắm.”
Đường Dục có chút sợ hãi: “Mỗi lần ông ta đều nhìn tôi.”
Thẩm Nhất Trì nhíu mày: “Buổi tối gọi Tần tổng tới đón cậu đi, ngày mai cậu đừng tới nữa.”
Ánh mắt Đường Dục sáng lên, thầm nói còn có loại chuyện tốt này?
Cậu vội vàng gật đầu: “Được!”
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Đường Dục, Thẩm Nhất Trì thật sự có lý do để nghi ngờ cậu cố ý nói hươu nói vượn để không phải tới công ty đi làm.
Thẩm Nhất Trì kêu bảo vệ ở cổng tới bật camera giám sát, một tuần người kia tới năm ngày, mỗi lần đều tới trước giữa trưa khi bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, lúc bọn họ trở về sẽ rời đi.
Kỳ lạ chính là, hai ngày mà Đường Dục không tới, ông ta cũng không xuất hiện.
Ngay từ đầu Thẩm Nhất Trì còn tưởng rằng Đường Dục quá nhạy cảm, xem xong camera giám sát hắn mới phát hiện Đường Dục thật sự không có nói dối.
Hắn tạm dừng video, nhìn hình ảnh trên màn hình…… Gương mặt này, cứ có cảm giác hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Mấy ngày sau, Thẩm Nhất Trì tăng mạnh lượng nhân viên bảo vệ ở công ty, đặc biệt là lúc Đường Dục tới, hắn phân phó bảo vệ xếp thành một hàng canh giữ ở cửa, phòng ngừa bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh.
Động tĩnh lớn như vậy, Khương Nghiêu không có khả năng không biết, hắn gặp Thẩm Nhất Trì trong phòng trà: “Nghe nói cậu mới tuyển thêm 28 bảo vệ, chúng ta sắp đổi nghề thành công ty bảo vệ à?”
Thẩm Nhất Trì đưa điện thoại cho hắn xem, trên màn hình đang chiếu lại đoạn video giám sát: “Khoảng thời gian gần đây có một người cứ đứng ở cổng ngoài nhìn Đường Dục, tôi nghi ngờ trong công ty có nội gián, tôi đã quan sát vài ngày rồi, phát hiện chỉ cần Đường Dục tới công ty là ông ta sẽ xuất hiện, Đường Dục không tới ông ta cũng không ở đó.”
Khương Nghiêu: “……”
Khương Nghiêu xấu hổ đẩy đẩy mắt kính: “Chắc là trùng hợp.”
Thẩm Nhất Trì chắc chắn nói: “Không phải trùng hợp, hôm trước tôi cố ý đợi đến 10 giờ rưỡi mới gọi Đường Dục tới, người này vẫn xuất hiện.”
Khương Nghiêu: “……”
Khương Nghiêu phức tạp nhìn Thẩm Nhất Trì, khó trách hôm đó Đường Dục đột nhiên tới đây, hắn còn tò mò vì sao cậu lại tới vào giờ đó, không hổ là sinh viên xuất sắc của Thanh Hoa, rất giỏi chơi trò dương đông kích tây.
Thẩm Nhất Trì nhíu mày nhìn điện thoại: “Tôi cứ cảm thấy hình như đã gặp người này ở đâu rồi.”
Khương Nghiêu cảm thấy không có khả năng này, hắn sờ sờ mặt mình, thầm nói, chắc cậu sẽ không cảm thấy ông ta lớn lên giống tôi đâu ha?
Thẩm Nhất Trì ngẩng đầu nhìn Khương Nghiêu một cái, bàn tay đang sờ mặt của Khương Nghiêu hơi khựng lại, đánh đòn phủ đầu: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Thẩm Nhất Trì nhìn chằm chằm hắn một lúc, xoay người đi ra ngoài: “Hình như tôi nhớ ra đã từng gặp ông ta ở đâu rồi.”
Khương Nghiêu thấy Thẩm Nhất Trì không đá động gì tới mình, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền ngẩn ra: “Nhớ ra? Nhớ ra ai? Này, cậu đi đâu?”
Vì để xác nhận bản thân có nhớ đúng hay không, Thẩm Nhất Trì gửi ảnh chụp người đàn ông kia cho Dư Nhạc Dương.
Dư Nhạc Dương đang ăn điểm tâm ở Đàm Phượng Lâu, click mở hình ảnh thì nhìn thấy một ông chú, cậu ta gửi một tin nhắn thoại cho Thẩm Nhất Trì: “Cậu có bệnh hả, gửi ảnh ông chú cho tôi làm gì?”
Thẩm Nhất Trì: “Cậu từng thấy người này bao giờ chưa?”
Dư Nhạc Dương ngay cả nhìn thêm lần nữa cũng không thèm làm: “Chưa từng thấy.”
Thẩm Nhất Trì: “Cậu còn chưa nhìn.”
Dư Nhạc Dương “Mẹ nó” một tiếng, nhìn nhìn xung quanh: “Cậu ta giấu camera ẩn ở đây hả?”
Đàm Nam Sơn xác định không ai có thể giấu camera ở chỗ của hắn: “Cậu ta nhất định là con giun trong bụng em rồi.”
Dư Nhạc Dương không muốn thừa nhận, nhưng cũng không có cách nào phủ nhận, mỗi lần tên Thẩm Nhất Trì biến thái kia đoán cái gì đều có thể đoán một lần trúng phóc.
Cậu click mở tấm ảnh nhìn thoáng qua, vẫn trả lời như cũ: “Chưa từng thấy.”
Thẩm Nhất Trì: “Óc cậu cậu là óc heo hả?”
Dư Nhạc Dương bùng nổ: “Cậu mới óc heo, tự nhiên cậu gửi cho tôi ảnh chụp của một ông chú nào đó rồi hỏi tôi có biết hay không, ông đây thật sự không biết, cậu còn có thể bắt tôi biết được à?”
Thẩm Nhất Trì cắn răng nói: “Cậu nhìn kỹ lại xem, ông ta đã theo dõi Đường Dục hơn một tuần, có chắc là cậu không định nghiêm túc nhìn cho kĩ hay không?”
Dư Nhạc Dương vừa nghe, vội vàng bỏ chiếc bánh hạt dẻ đang ăn dở trong tay xuống, lần nữa click mở ảnh chụp, nghiêm túc nhìn cho kĩ.
Đàm Nam Sơn ngồi bên cạnh cậu, nhìn thoáng qua điện thoại của Dư Nhạc Dương…… Người này, sao trông cứ quen quen?
Dư Nhạc Dương trả lời Thẩm Nhất Trì: “Hình như có chút quen mắt, nhưng không nhớ đã từng gặp qua ở đâu.”
Thẩm Nhất Trì nhắc: “Tiểu học.”
Dư Nhạc Dương vẫn không nhớ ra: “Tiểu học gì?”
Thẩm Nhất Trì nói: “Lúc còn học tiểu học, ông ấy từng đi họp phụ huynh cho Đường Dục, khi đó cậu còn hỏi Đường Dục, ông ấy có phải ba cậu ấy hay không.”
Dư Nhạc Dương vỗ đùi!
Mẹ Đường Dục vẫn luôn đi họp phụ huynh cho cậu, chỉ có duy nhất một lần là người đàn ông kia tới dự, cho nên cậu ta mới hỏi như vậy.
Dư Nhạc Dương nhớ lại…… Lúc đó Đường Dục trả lời thế nào nhỉ?
Đàm Nam Sơn nghe Thẩm Nhất Trì nói, đồng thời cũng nhớ ra vì sao hắn lại cảm thấy người này quen mắt, ông ta không phải là Khương Bá Ngôn sao?
Đàm Nam Sơn khiếp sợ — Khương Bá Ngôn là cha của Đường Dục?
*****
Khương Bá Ngôn tới Phú Dương, Lâm Miễn cũng nhận được tin tức, không đợi ông nói tin tức này cho Tần Thời Luật, đã nhận được tin tức bùng nổ mà Đàm Nam Sơn mang về — Khương Bá Ngôn là cha ruột của Đường Dục!
Lâm Miễn tức khắc cảm thấy cả người đều không khoẻ, một đứa trẻ quý hiếm như Đường Dục, sao lại có một người cha như vậy? Ông trời bị mù hả?
Lâm Miễn tưởng tượng đến nhiều năm qua ông và Khương Bá Ngôn vẫn luôn như nước với lửa thì có chút đau đầu, hiện tại phải làm thế nào đây?
Lâm Miễn gọi điện cho Tần Thời Luật, dùng mấy chữ “Khả năng rất lớn” để khái quát tin tức này.
Tần Thời Luật cũng có chút bất ngờ, hắn gần như đã phủ định chuyện Khương Bá Ngôn là cha ruột của Đường Dục, hiện tại lại nói cho hắn biết Khương Bá Ngôn là cha ruột của cậu?
Dì Trương đi mở cửa, Tần Thời Luật vừa cúp điện thoại liền thấy Dư Nhạc Dương vọt vào.
Nhìn thấy Tần Thời Luật, Dư Nhạc Dương lập tức phanh gấp, nhanh tay đẩy Thẩm Nhất Trì ra phía trước.
Thẩm Nhất Trì hỏi: “Đường Dục có nhà không?”
Tần Thời Luật vốn dĩ định đi làm: “Ở trên lầu, tôi đi gọi em ấy.”
Từ chuyến đi tới sơn trang lần trước, Dư Nhạc Dương liền ngượng ngùng khi gặp Đường Dục, hôm nay vì để Đường Dục có thể nhận tổ quy tông, cậu ta phải liều mạng.
Đường Dục từ trên lầu đi xuống, Dư Nhạc Dương hắng giọng, trước khi Đường Dục kịp mở miệng đã nói trước: “Có chuyện quan trọng!”
Đường Dục bị cậu ta dọa cho nhảy dựng, cậu còn chưa nói gì mà.
Bị Đường Dục chê cười Dư Nhạc Dương nhận, nhưng cậu ta không thể để Thẩm Nhất Trì chê cười, miệng của tên Thẩm Nhất Trì kia có độc.
Đường Dục hỏi: “Chuyện gì?”
Dư Nhạc Dương chọt chọt Thẩm Nhất Trì: “Cậu nói đi.”
Thẩm Nhất Trì cũng không vòng vo: “Cậu còn nhớ người đàn ông mấy ngày nay luôn đứng trước cổng công ty nhìn cậu không?”
Tần Thời Luật nhìn thoáng qua Đường Dục, “Người đàn ông gì?”
Thẩm Nhất Trì cảm thấy Tần Thời Luật cần phải biết chuyện này, hắn mở điện thoại lên đưa cho Tần Thời Luật, Tần Thời Luật híp mắt…… Đây là, Khương Bá Ngôn.
Thẩm Nhất Trì nói: “Lúc tôi kiểm tra camera đã cảm thấy người này trông rất quen, suy nghĩ mấy ngày mới nhớ ra đã từng gặp ông ấy ở đâu, ông ấy đã từng tới dự buổi họp phụ huynh của cậu hồi năm hai tiểu học, lúc đó Dư Nhạc Dương còn hỏi ông ấy có phải là ba của cậu hay không.”
Đường Dục mờ mịt.
Cậu phải xác nhận bằng cách nào đây?
Đường Dục nhìn về phía Dư Nhạc Dương, Dư Nhạc Dương cực kì trịnh trọng gật đầu với cậu.
…… Đường Dục hiểu rồi.
Dư Nhạc Dương đang ám chỉ cho cậu.
Đường Dục hỏi: “Vậy ông ấy là cha tôi?”
Thẩm Nhất Trì nói: “Cậu nói ông ấy là chú, còn nói trong nhà chú có một anh trai vô cùng đẹp trai.”
Dư Nhạc Dương lại gật đầu: “Đúng đúng! Tôi cũng nhớ như vậy.”
Đường Dục không biết người anh đẹp trai kia là ai, nhưng Tần Thời Luật lại biết.
Khương Nghiêu? Anh đẹp trai?
Tần Thời Luật chua lòm “xuỳ” một tiếng.
Đường Dục biết Tần Thời Luật không chịu được cậu nói người khác đẹp, nhưng lời này cũng không phải cậu nói, cậu nhìn Tần Thời Luật, “Không phải anh muốn đi làm sao?”
Tần Thời Luật cởi cúc áo vest ra, ngồi xuống: “Không muốn đi.”
Cái hành động như đứa nhỏ bướng bỉnh gì đây?
Đường Dục mặc kệ hắn, người này lại bắt đầu ghen tị rồi.
Cậu hỏi Thẩm Nhất Trì với Dư Nhạc Dương: “Sao các cậu có thể nhớ rõ một người chỉ vừa mới gặp một lần vào năm hai tiểu học được?”
Thẩm Nhất Trì chỉ chỉ đầu mình: “Đầu óc của sinh viên đứng đầu đều rất tốt.”
Dư Nhạc Dương cũng học hắn chỉ chỉ đầu mình: “Chuyện vô dụng luôn nhớ rất rõ.”
Thẩm Nhất Trì hỏi Đường Dục: “Cậu không nhớ chút nào sao?”
Đường Dục cũng chỉ chỉ đầu mình: “Chuyện vô dụng luôn lười nhớ đến.”
Thẩm Nhất Trì và Dư Nhạc Dương đều xem đó như chuyện đương nhiên, cũng không cảm thấy lời Đường Dục nói có gì kì lạ, ngược lại gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tần Thời Luật nhìn cách ba người bọn họ giao tiếp, cảm thấy nếu bọn họ không phải bạn bè thì quả là đáng tiếc.
Đường Dục không cho rằng người này là cha của cậu, trong tiểu thuyết có đề cập, cha cậu qua đời vào lúc Đường Dục hai tuổi, người chú đi dự cuộc họp phụ huynh khi cậu còn nhỏ đột nhiên xuất hiện khẳng định không phải cha cậu.
Đường Dục quyết định đi gặp người chú kia, cậu cứ cảm thấy thế giới này cùng với những gì được viết trong tiểu thuyết có chút khác nhau.
Buổi sáng ngày hôm sau Đường Dục lại tới công ty, Dư Nhạc Dương đi cùng cậu, Thẩm Nhất Trì giải tán nhóm bảo vệ, tới giữa trưa, ba người hùng hổ đứng ở cửa công ty giống như đi đòi nợ, người đi ngang qua đều không nhịn được nhìn bọn họ vài lần.
Khương Nghiêu ăn trưa xong trở về liền thấy bọn họ vẫn đứng ở đây: “Người các cậu chờ vẫn chưa tới?”
Ánh nắng quá chói chang, ba người buộc phải tìm chỗ có bóng râm, Thẩm Nhất Trì dùng tay quạt gió, cậu ta khó hiểu nói: “Rõ ràng lúc trước chỉ cần có Đường Dục là người kia sẽ xuất hiện mà.”
Khương Nghiêu cao thâm khó đoán đẩy đẩy mắt kính: “Đã nói là trùng hợp rồi.”
Thẩm Nhất Trì dùng danh hiệu sinh viên hàng đầu cam đoan: “Tuyệt đối không phải trùng hợp!”
Thấy bọn họ ngoan cố như vậy, Khương Nghiêu thầm nói may mà không gọi ba hắn tới đây, nếu không ba nhóc con này mà phát điên lên thì hắn cũng không biết nên cản ai.
Dư Nhạc Dương vỗ vỗ vai Đường Dục: “Đừng nản chí, ngày mai chúng ta lại đến!”
Đường Dục gật đầu: “Ừm.”
Ba ngày sau, mỗi ngày Đường Dục và Dư Nhạc Dương đều tới để canh người, nhưng người nọ lại chưa từng xuất hiện một lần nào.
Vào những ngày tháng tám, ánh mặt trời nóng cháy như muốn thiêu rụi mọi thứ, Dư Nhạc Dương đứng dưới bóng cây đều cảm thấy bản thân như sắp ngất đi: “Thằng chó Thẩm Nhất Trì này, lừa chúng ta đứng ở đây phơi nắng, còn cậu ta thì trở về văn phòng ngồi máy lạnh, cậu ta có còn là con người không?”
Thẩm Nhất Trì không có rảnh rỗi như bọn họ, hắn còn có công việc phải làm, đã hai ngày không chặn được người, hắn liền biết có lẽ người này sẽ không xuất hiện nữa, lúc trước hắn cảm thấy có người mật báo, hiện tại cũng nghĩ như vậy, chắc là tên gián điệp đã mật báo cho người đàn ông kia, bảo ông ta đừng xuất hiện.
*****
Trong văn phòng, Khương Nghiêu lần thứ hai tiếp đón Tần Thời Luật.
“Hôm nay Tần tổng đặc biệt tới tìm tôi sao?”
Tần Thời Luật nói là bồi Đường Dục tới, nhưng khi tới thì lập tức đi thẳng tới văn phòng của Khương Nghiêu, ý tứ rất rõ ràng.
Tần Thời Luật: “Quả thật tôi có chuyện muốn hỏi, có khả năng sẽ đề cập đến một số chuyện riêng tư của Khương tổng, hy vọng cậu sẽ không phiền.”
Khương Nghiêu cũng không bất ngờ: “Tần tổng vẫn chưa từ bỏ à?”
Tần Thời Luật nói: “Vẫn chưa biết rõ mục đích của cậu, sao tôi có thể từ bỏ được.”
Khương Nghiêu làm bộ tiếc nuối: “Hôm nay Tần tổng tới là vì biết rõ mọi chuyện rồi?”
“Không có.” Tần Thời Luật khiêm tốn nói: “Cho nên mới muốn hỏi Khương thiếu.”
Một câu “Khương thiếu” liền thay đổi thân phận phó tổng Đường thị của Khương Nghiêu, Khương Nghiêu nhướng mày, “Không cần phải vòng vo, Tần tổng có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
Tần Thời Luật có thói quen tiên lễ hậu binh*: “Tôi không thích đặt những chuyện ‘nguy hiểm’ và ‘không biết’ ở bên người, điểm này hy vọng Khương thiếu có thể hiểu cho.”
*khi phát động chiến tranh cũng phải coi trọng lễ nghĩa.
Khương Nghiêu gật đầu: “Tôi hiểu.”
Khương Nghiêu cầm lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, tách một tiếng dùng bật lửa châm lửa……
“Cố Văn Lễ……”
Ánh mắt Khương Nghiêu nhìn ngọn lửa trước mặt lập tức lạnh xuống, thuốc lá vẫn chưa được châm, hắn búng ngón trỏ, tiếng vang thanh thúy của kim loại khi va chạm, nắp bật lửa bị đóng lại.
Tần Thời Luật cố ý tạm dừng vài giây, chờ đến khi Khương Nghiêu nâng mắt lên, thấy rõ sự lãnh lẽo nơi đáy mắt kia, mới tiếp tục nói: “Nghe nói lúc Cố Văn Lễ còn sống đã coi cậu như con ruột.”
Ý cười trên mặt Khương Nghiêu đã nhạt đi, đôi mắt dưới gọng kính giống như hai thanh kiếm sắc bén, kiến huyết phong hầu*.
*vũ khí sắc bén, hoặc độc dược có hiệu quả.
Khương Nghiêu không nói gì, Tần Thời Luật lại cực kì vừa lòng với phản ứng đó: “Năm đó Cố Văn Lễ cứu Khương Bá Ngôn, sau đó lại coi con trai của Khương Bá Ngôn như con ruột của mình, đáng tiếc mệnh không dài, tuổi còn trẻ đã tạm biệt trần thế, thời điểm chết không có con cái, vào tiết thanh minh cũng chẳng có người nào tới dâng cho ông nén hương.”
Tần Thời Luật “chậc” một tiếng: “Thật đáng thương.”
Khương Nghiêu lấy điếu thuốc trong miệng ra, dùng tay nghiền nát, nhìn thẳng vào Tần Thời Luật: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên nói chuyện cẩn thận một chút.”
Tần Thời Luật: “Tôi nói sai gì sao?”
Khương Nghiêu biết bản thân đã bị Tần Thời Luật đưa vào tròng, hôm nay Tần Thời Luật tới là để bẫy hắn.
Hắn đã không khống chế được cảm xúc của bản thân, nhưng hắn thật sự không có biện pháp, nếu là chuyện khác, có lẽ hắn có thể thờ ơ, nhưng Cố Văn Lễ thì không được, đặc biệt là cái tên Cố Văn Lễ được nói ra từ trong miệng Tần Thời Luật càng không được!
Khương Nghiêu ném điếu thuốc bị bóp nát trong tay đi, cũng lười giả vờ: “Đó không phải là người mà anh có thể xúc phạm.”
Tần Thời Luật thu hết thảy phản ứng của Khương Nghiêu vào trong mắt: “Lý do?”
Khương Nghiêu nhìn hắn một cái: “Tôi nói rồi, có một số việc không biết sẽ tốt hơn.”
Tần Thời Luật không cảm thấy như vậy: “Tôi cũng nói rồi, tôi không thích bất cứ chuyện ‘nguy hiểm’ hay ‘không biết’ nào.”
Khương Nghiêu cảm thấy người này phiền muốn chết, thậm chí hắn còn có suy nghĩ muốn đổi đối tượng cho Đường Dục, Thẩm Nhất Trì tốt hơn người này nhiều, sẽ không dò hỏi nắm chặt không bỏ như vậy.
Khương Nghiêu nói: “Nếu chuyện mà anh đang tìm hiểu sẽ làm cậu ấy bị tổn thương, anh sẽ tiếp tục làm sao?”
Tần Thời Luật nhíu mày: “Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
Khương Nghiêu cười lạnh một tiếng: “Đừng đánh giá cao bản thân quá, có một số việc sẽ luôn nằm ngoài dự kiến, không ai có thể khẳng định sẽ bảo vệ một người được an toàn, trừ phi người này vẫn luôn sống trong vùng an toàn, rời xa những tranh chấp.”
Tần Thời Luật nghe hiểu câu cuối cùng kia.
Cuộc sống rời xa những tranh chấp đấu đá thực sự là cách tốt nhất để bảo vệ một người, đặc biệt là người đã từng sống trên lưỡi dao, giữ người đó ở bên cạnh sẽ khiến người đó bị chú ý nhiều hơn, nhưng rời đi để người đó một mình, như vậy người đó sẽ luôn được an toàn.
Người chết cũng đã chết rồi, người còn sống mới là quan trọng nhất.
Tần Thời Luật không hỏi thêm câu nào nữa, nói đến đây, có một số việc đã ngầm hiểu, chẳng qua là không nói ra mà thôi.
Khương Nghiêu thấy vẻ mặt “Tôi hiểu rồi” của Tần Thời Luật, hắn tháo kính xuống mắng một câu thô tục: “Mẹ nó, anh chỉ đợi có nhiêu đó thôi đúng không?”
Tần Thời Luật không đồng tình cũng chẳng phủ nhận, hắn đã hỏi được chuyện mà hắn muốn biết.
Việc đã đến nước này, Khương Nghiêu cũng lười vòng vo, hắn gác chân lên, lần nữa châm điếu thuốc: “Làm sao anh tra được?”
Từ lúc Đường Dục được sinh ra, người biết đứa nhỏ này tồn tại đều cực lực giấu giếm chuyện cha cậu là ai, đã nhiều năm trôi qua, Khương Nghiêu không ngờ cuối cùng hắn lại bại lộ bởi người này.
Khương Nghiêu tự trách mình vô dụng, nhưng lại tò mò rốt cuộc Tần Thời Luật đã dùng bản lĩnh gì để biết được.
Tần Thời Luật nói: “Đoán.”
Nghe hắn nói chuyện bình tĩnh như vậy, Khương Nghiêu tò mò: “Đoán thế nào?”
Tần Thời Luật cũng không ngại chia sẻ phân tích của mình: “Nhà các người, con thì mất mẹ, cha thì goá vợ……”
Khương Nghiêu đeo mắt kính lên: “Anh có biết nói chuyện không?”
Tần Thời Luật nhìn hắn một cái: “Tôi không biết nhiều lắm, nếu cậu muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì thôi.”
Khương Nghiêu tính tình tốt, không so đo với hắn: “Nói đi.”
Tần Thời Luật: “Biết thân phận của cậu, mọi chuyện cũng dễ đoán hơn, nhiều năm qua cha cậu vẫn không tái hôn, cho dù có con riêng ở ngoài cũng không thể bỏ bê không quan tâm được, điều đó có thể suy ra cha con hai người đều rất để ý em ấy, bằng không cậu cũng không một mình ở Phú Dương nhiều năm như vậy.”
“Có thể khiến cho hai cha con cậu đều đi bảo vệ một người, một là thân nhân, hai là ân nhân, có thể làm ân nhân của hai người, thì phần ân tình này phải kéo dài từ 20 năm trở lên, người mà tôi có thể nghĩ đến, chỉ có duy nhất một người, Cố Văn Lễ.”
Tần Thời Luật dừng một chút, “Ngoài ra, tôi còn làm một chuyện, có lẽ cậu sẽ khó chấp nhận.”
Khương Nghiêu bỗng có dự cảm không tốt: “Chuyện gì?”
Tần Thời Luật hắng giọng: “Tôi cho người đào mộ của Cố Văn Lễ và Đường Nhạc Á.”
Khương Nghiêu: “……”
Mộ của Đường Nhạc Á ở Phú Dương, mộ của Cố Văn Lễ ở Lâm Giang, Tần Thời Luật cũng không muốn làm vậy, nhưng hắn vẫn làm vì muốn điều tra rõ sự thật, hắn đào mộ của Đường Nhạc Á lên thì phát hiện bên trong trống rỗng, mà mộ của Cố Văn Lễ lại có hai hũ tro cốt.
Tuy rằng trên hủ tro cốt không viết tên, nhưng sự thật đã quá rõ ràng, Cố Văn Lễ không chết cô độc giống như trong lời đồn, ít nhất vẫn có người hợp táng cùng ông ấy.
Khương Nghiêu đột nhiên đứng lên, nắm lấy cổ áo Tần Thời Luật, giơ tay muốn đánh xuống: “Tần Thời Luật, con mẹ nó anh chán sống rồi đúng không!”
Đường Dục đẩy cửa tiến vào, bước chân khựng lại, kinh ngạc mở to hai mắt: “Hai người đang làm gì?”
Tần Thời Luật nghiêng đầu nhìn qua, nắm đấm của Khương Nghiêu cứng lại trong không trung, một người thì trong tư thế sắp đánh người, một người thì đứng yên chờ bị đánh.
Đường Dục chớp chớp mắt, yên lặng lấy điện thoại ra đặt lên tai, chậm rì rì “Alo” một tiếng, “Cái gì, tín hiệu bên tôi yếu quá, cậu chờ một chút.”
Nhìn Đường Dục ngay cả lên tiếng ngăn cản cũng không thèm làm đã rời đi, Khương Nghiêu mờ mịt hỏi: “Cậu ấy đang làm gì?”. Đọc 𝘵hêm các chươ𝐧g mới 𝘵ại ﹏ 𝘵rù m𝘵ruyệ𝐧.𝐕N ﹏
Cổ áo Tần Thời Luật vẫn đang ở trong tay Khương Nghiêu: “…… Làm bộ nghe điện thoại.”
Trước tiên không nói đến điện thoại không vang, ngay cả màn hình cũng đen thui, thậm chí động tác ấn nghe cũng không có.
Khương Nghiêu nhìn hắn một cái: “Cậu ấy không sợ tôi đánh anh à?”
Tần Thời Luật thở dài: “Có lẽ em ấy càng sợ lúc ngăn cản sẽ bị thương hơn.”
Khương Nghiêu buông tay xuống: “Còn rất biết cách bảo vệ mình.”
Tần Thời Luật sửa lại cổ áo, bất đắc dĩ nói: “Chỉ là có hơi quý trọng mạng sống mà thôi.”