Nóng…Càng lúc càng nóng!
Rốt cuộc là nhiệt độ của phòng đang tăng hay là nhiệt độ của cơ thể đang tăng? Sao lại có cảm giác nóng và khó chịu đến thế?
"Ưm…Phong nhị thiếu, dừng…dừng lại."
Phong Bạch Ngôn vốn định trêu đùa cô thêm một chút, gương mặt đang dần rơi vào trạng thái mãn nguyện khi được hưởng thụ. Đêm nay, nếu không có gì thay đổi, anh sẽ ăn luôn Hàn Kỳ Anh ở đây nhưng có một điều lạ là đột nhiên có những tiếng kêu kì lạ phát ra từ bụng anh.
Ọc…ọc!
Phong Bạch Ngôn đen mặt lại, xấu hổ tới mức mất hết cả hứng thú. Cơn đói ập tới khiến cơ thể Phong Bạch Ngôn mềm nhũn lại, anh ngồi dậy, đưa tay lên đỡ trán.
"Chết tiệt!"
Hàn Kỳ Anh vội vàng vùng dậy, cô vẫn nghe được tiếng sôi bụng của Phong Bạch Ngôn. Thấy có vẻ như Phong nhị thiếu gia vẫn chưa ăn tối, Hàn Kỳ Anh liền đặt tay lên vai anh, lúng túng hỏi:
"Có phải…anh chưa ăn tối đúng không?"
Bị nói trúng tim đen, Phong Bạch Ngôn chỉ biết khẽ gật đầu. Hàn Kỳ Anh vội vàng đứng dậy, chạy vào bếp để nấu ăn cho anh. Làm thế vừa lấy lòng Phong Bạch Ngôn, vừa có thể kéo dài thời gian để chạy thoát.
Một lát sau, đồ ăn được đem ra ngoài. Hàn Kỳ Anh vẫn mặc bộ đồ gợi cảm kia nhưng bây giờ cô chẳng còn hấp dẫn bằng đống đồ ăn thơm ngon ở trên bàn. Phong Bạch Ngôn nhìn thôi đã chảy nước miếng, anh lao tới, ăn lấy ăn để.
"Mấy món này cô nấu thật sao?"
"Chả lẽ là ma."
"Khó ăn chết đi được!"
"Cái…cái gì?"
Miệng thì nói khó ăn nhưng hành động thì lại ngược lại. Phong Bạch Ngôn chê đồ ăn cô nấu nhưng lại ăn một cách vô cùng ngon lành.
Hừ! Khen tay nghề của cô một chút thì chết anh à!
"Này! Phong nhị thiếu, tại sao anh lại tới khách sạn ở? Anh có cả một căn biệt thự rộng lớn đầy đủ tiện nghi như vậy, sao lại phải ép mình ở trong căn phòng khách sạn chật hẹp này chứ?"
Nhắc mới nhớ, Phong Bạch Ngôn có biệt thự không ở nhưng lại chui đến tận đây, lại còn thuê phòng khách sạn ở sát cạnh phòng cô nữa. Có gì đó mờ ám ở đây thì phải!
Hàn Kỳ Anh chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm vào Phong Bạch Ngôn với ánh mắt vô cùng nghi hoặc.
"Hay là…anh theo dõi tôi? Muốn ở cạnh tôi chứ gì?"
Phụt!
Suýt chút nữa là Phong Bạch Ngôn đã chết nghẹn. Bị cô đoán trúng tim đen đúng là dù có mặt dày thế nào vẫn thấy nhột. Phong Bạch Ngôn có lòng tự trọng cao, đương nhiên là anh sẽ không nhận tội ngay như vậy.
"Bớt ảo tưởng một chút đi Hàn Kỳ Anh. Tại sao bổn thiếu gia lại phải theo dõi cô cơ chứ? Tôi có việc gần đây, nhân tiện thuê luôn khách sạn ở cho gần thôi. Có gì mà cô phải lạ?"
Phong Bạch Ngôn nói chắc như đinh đóng cột, nhưng bộ mặt lúc nói dối của anh đúng là có chút đáng yêu. Hai má đỏ lên, ánh mắt liên tục đề phòng cảnh giác thái độ của cô. Hàn Kỳ Anh thấy vậy liền che miệng cười, đúng là những tên nhà giàu hay có suy nghĩ kì quặc:
"Ahaha, anh đúng là không biết nói dối. Nhìn xem, bốn chữ 'tôi đang nói dối' hiện rõ ở trên trán của anh kia kìa."
"…"
Phong Bạch Ngôn im lặng, anh nhắm mắt lại chỉ chăm chăm vào ăn. Bị phát hiện theo dõi cô đúng là xấu hổ chết đi được. Nếu không phải tại anh có phản ứng cơ thể với cô thì cũng không hết lần này đến lần khác truy đuổi cô như thế.
Một lúc sau, lúc Phong Bạch Ngôn giải quyết hết đống đồ ăn trên bàn cũng là lúc Hàn Kỳ Anh đã ngủ say. Cô tựa đầu vào thành ghế, tuy tư thế này có hơi khó ngủ nhưng nhìn cô lại ngủ rất ngon, không có chút vướng bận nào cả.
"Đã ngủ rồi sao? Này, Hàn Kỳ Anh..."
Phong Bạch Ngôn dơ năm ngón tay trước mặt cô sau đó thì vẫy vẫy. Thấy cô không có phản ứng gì, Phong Bạch Ngôn mới chắc chắn là cô đã ngủ say như chết rồi.
Anh ngồi yên để quan sát cô, nhìn từng nhịp thở đều đều khiến vòng một của cô phập phồng liên tiếp, Phong Bạch Ngôn đã không thể kiểm soát được cơ thể. Anh lại có phản ứng với cơ thể của cô, nhưng khổ nỗi…Hàn Kỳ Anh đang ngủ say như chết, vốn dĩ không thể làm hỏng giấc ngủ của cô.
"Chết tiệt! Mình phải nhịn, nhịn…"
Phong Bạch Ngôn siết chặt vạt áo, anh đang cố gằng kiềm chế ham muốn của mình. Không gian phòng khách đột nhiên yên lặng đến lạ thường, chỉ có thể nghe rõ tiếng thở đều của cả hai người.
Một lần nữa, Phong Bạch Ngôn lại quay sang nhìn cô. Gương mặt của Hàn Kỳ Anh lúc ngủ đúng là đáng yêu hết nấc. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Phong Bạch Ngôn lại nhấc người lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi của cô.
"Ưm…"
Hàn Kỳ Anh bất giác kêu lên. Âm thanh kích thích ấy khiến Phong Bạch Ngôn quẫn trí mà tiếp tục làm càn. Tuy là cô vẫn say sưa trong giấc mộng đẹp khi ngủ nhưng những âm thanh phát ra khi tiếp xúc cơ thể với Phong Bạch Ngôn là hoàn toàn thật.
Phong Bạch Ngôn bắt đầu đặt những nụ hôn thèm khát xuống dưới cổ, xương quai xanh và vai của Hàn Kỳ Anh. Hương thơm đầy mê muội tỏa ra từ người cô, càng khiến cho anh đắm chìm trong sự thèm khát.
"Ư…a…"
Phong Bạch Ngôn đã cố tình để lại trên người cô một dấu hôn màu đỏ. Cảm nhận được cơ thể có chút đau, Hàn Kỳ Anh đã trở mình quay đi. Lúc đó, Phong Bạch Ngôn đã dừng hành động khó kiểm soát của mình lại một lúc, anh không thể cứ thế mà ăn thỏ con như vậy được.
"Mình phải đưa cô ấy về phòng, nếu còn ở đây nữa…chắc mình…ăn thịt cô ấy mất."
Lẩm bẩm một hồi, Phong Bạch Ngôn liền đứng dậy định ẵm Hàn Kỳ Anh trở về phòng của cô. Ai ngờ lúc này bệnh của anh tái phát, ngực đau thắt lại khó thở, hai mắt sáng rực lên trông vô cùng đáng sợ.
Anh ngã xuống người của Hàn Kỳ Anh, bị thân hình to lớn ấy đè xuống người, bất giác đã làm cô bừng tỉnh. Hàn Kỳ Anh cố gượng đẩy Phong Bạch Ngôn ra khỏi người mình nhưng sức yếu đuối của cô không thể làm được điều đó.
"Phong nhị thiếu, anh sao vậy? Anh nặng quá, tôi không thở được."
"Máu! Tôi cần máu!"
Hàn Kỳ Anh nghe được lời thì thầm từ miệng của anh, trong thoáng chốc cô lại nghĩ tới ngày hôm đó. Phong Bạch Ngôn cũng đã nhắc tới máu, chẳng lẽ…anh lại định hút máu cô nữa sao?
"Không, không được…ah!"
Chưa kịp để cô đồng ý, Phong Bạch Ngôn đã dùng lực cắn mạnh vào hõm cổ của cô, máu từ cổ của Hàn Kỳ Anh chảy xuống dưới, Phong Bạch Ngôn đã nhanh chóng dùng lưỡi nhấm nháp nó.
"Ưm…"
Một chút máu ít ỏi ấy đã khiến Phong Bạch Ngôn ổn định trở lại, anh vật người xuống mặt ghế sau đó thì thiếp đi ngay tức thì. Hàn Kỳ Anh ngồi co ro một chỗ, cô ôm chặt lấy vết cắn trên cổ mình, nhìn Phong Bạch Ngôn với con mắt sợ hãi.
"Anh…anh ta lại cắn mình…anh ta…đúng là không phải người bình thường."
Nói rồi, cô tìm chìa khóa phòng trên người của anh, sau đó thì mở cửa chạy phắt về phòng. Cô đứng nhìn mình trong gương, vết cắn còn nguyên ở trên hõm cổ khiến Hàn Kỳ Anh rùng mình.
"Phong Bạch Ngôn cứ như là quỷ hút máu vậy. Thật đáng sợ!"
Thật ra Phong Bạch Ngôn là người hoàn toàn bình thường nhưng từ lúc mới sinh ra anh đã mắc phải một căn bệnh lạ. Khi nào cơ thể cần máu, ngực trái sẽ đau thắt lại, hai mắt sáng rực lên, để cơ thể ổn định cần phải có loại máu phù hợp. Bác sĩ nói đây là căn bệnh không có ở người bình thường, Phong Bạch Ngôn chính là một trường hợp bất thường và khác biệt với một con người bình thường.
Hồi nhỏ, anh đã bị phát bệnh một vài lần. Trong tình huống ấy, chỉ có máu của mẹ ruột anh mới cứu vãn được. Bà dần dần trở thành nơi cung cấp thuốc trị liệu cho con trai, mặc dù mỗi lần con bị phát bệnh phải cần một lượng máu nhất định nhưng bà ấy vẫn không hề than vãn lấy một lời.
Tính mạng của con trai là quan trọng nhất!
Sau khi mẹ ruột của Phong Bạch Ngôn mất, căn bệnh lập dị ấy của anh cũng chìm xuống một thời gian. Có điều lạ là sau khi gặp Hàn Kỳ Anh, bệnh tình của anh lại tái phát. Anh cần máu để duy trì tình trạng ổn định cơ thể và không ngờ máu của cô lại có thể giúp đỡ anh.
Phong Bạch Ngôn không chỉ có phản ứng sinh lý với Hàn Kỳ Anh, mà máu của cô còn giúp anh chữa bệnh. Hàn Kỳ Anh giống như một vị thiên sứ do mẹ anh cử xuống trần gian để giúp đỡ con trai bà vậy.