Tối hôm ấy,
Hàn Kỳ Anh ngồi trong phòng Vip của khách sạn, liên tục thở dài lo lắng về chuyện Sở Ly Nguyệt nhắc đến. Cô muốn đi chơi với Hạo Kiên một ngày cũng không yên với cô ta, đúng là kì đà cản mũi.
"Sở Ly Nguyệt đáng chết nè! Hừ…"
Ting toong!
Bỗng dưng có tiếng chuông cửa vang lên. Không phải phục vụ phòng thì chắc là Phong Bạch Lăng tới rồi. Ngoài anh ta ra thì còn ai biết cô ở đây nữa chứ. Lần này Hàn Kỳ Anh sẽ không để mình mất mặt như lần trước nữa, cô sửa soạn cho thật chỉn chu mới ra mở cửa.
"Phong đại thiếu…"
"Xin chào. Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh."
Hàn Kỳ Anh còn tưởng Phong Bạch Lăng, hóa ra là nhân viên chuyển phát nhanh. Nhưng nhớ lại thì cô đâu có gọi dịch vụ chuyển phát nhanh nhỉ? Sao họ lại tới tìm cô?
"À vâng, anh có chuyện gì không?"
Anh nhân viên kia đưa cho cô một túi đồ, sau đó nói:
"Khách hàng ở phòng bên cạnh của cô có đặt một túi đồ, anh ấy nói chỉ cần đưa cho cô nhận hộ là được. Vì vậy cảm phiền cô ký vào đây giùm tôi."
Hàn Kỳ Anh há hốc miệng ngạc nhiên, cô quen biết gì cái tên ở phòng bên cạnh mà nhờ cô nhận đồ hộ. Nói dễ nghe thì là bất lịch sự còn nói khó nghe thì là vô duyên.
"Nhưng tôi đâu có biết anh ta, tại sao tôi phải nhận hộ?"
"Không phải cô là hàng xóm của vị khách đó sao? Mong cô mau chóng ký vào đây giúp tôi."
Không còn cách nào khác, Hàn Kỳ Anh đành phải nhận túi đồ đó và ký tên vào đơn đã nhận hàng. Cô có hơi bực mình, không biết cái tên vô duyên đó là ai nữa.
"Hừ!"
Hàn Kỳ Anh vứt túi đồ lên trên mặt bàn, bỗng dưng thứ đựng trong túi đồ lộ ra ngoài. Vì tò mò, Hàn Kỳ Anh đã tự kéo thứ đó ra. Ai ngờ thứ trong đó là một bộ váy ngủ sexy, còn có thêm bờm con thỏ nữa.
"Cái quái gì thế này? Tên đó là một tên biến thái chắc luôn."
Sao cái sở thích biến thái này quen thế nhỉ? Cô cũng biết có một người biến thái thế này nhưng chắc không phải là anh ta rồi.
Hàn Kỳ Anh vội vàng cầm túi đồ, mở cửa chạy sang phòng bên cạnh bấm chuông. Bấm tới vài chục lần nhưng chẳng có ai ra mở cửa, Hàn Kỳ Anh tức quá đành phải đập cửa:
"Này, có ai bên trong đó không? Đồ của anh được gửi tới rồi này, ra nhận hộ tôi cái."
Một lúc sau vẫn không ai ra mở cửa, vì không đợi được nữa nên Hàn Kỳ Anh quyết định đứng dậy trở về phòng. Ai ngờ vừa đứng lên đã bị va đầu vào người của một tên nào đó.
"Á! Là ai vậy hả?"
Hàn Kỳ Anh ôm trán, vội vàng ngẩng mặt lên. Gương mặt thân quen mà cô nhìn thấy đã khiến Hàn Kỳ Anh suýt ngất.
"Phong…Phong Bạch Ngôn?"
"Thỏ con, sao cô lại đứng trước cửa phòng tôi?"
"Hả? Tên chủ biến thái của căn phòng này là anh sao?"
"Cái gì? Cô dám nói tôi là tên biến thái?"
Nói rồi, Phong Bạch Ngôn đột ngột nắm chặt lấy tay cô, mở cửa phòng mình rồi lôi cô vào trong. Hàn Kỳ Anh giật mình giãy giụa nhưng lúc thoát khỏi tay anh thì cô đã bước vào trong phòng anh rồi.
"Trả anh này. Đồ của anh đấy."
Phong Bạch Ngôn cởi áo khoác ngoài ra, ngó lơ túi đồ trên tay cô:
"Cô cầm lấy đi, tôi mua nó cho cô đấy!"
"C..cái gì?"
Không thể tin được, món đồ biến thái này lại là mua cho cô. Chiếc váy ngủ sexy cùng cái bờm con thỏ này là của cô sao? Làm sao cô có thể dùng nó được chứ?
"Anh điên rồi sao? Tại sao lại mua cho tôi thứ này?"
"Tôi thấy nó hợp với cô, nên cô…phải mặc nó cho tôi xem."
"Còn lâu, tên biến thái. Tôi về phòng đây."
Hàn Kỳ Anh xoay người bỏ đi, kì lạ là Phong Bạch Ngôn lại không chạy tới ngăn cản. Không phải anh không cản cô mà anh biết cô sẽ không thoát khỏi căn phòng này được.
Cửa chính đã bị khóa, Hàn Kỳ Anh mở mãi cũng không được. Cái chiêu trò này quen thuộc quá, y như hôm ở biệt thự chết chóc đó.
"Phong Bạch Ngôn, mau mở cửa ra cho tôi."
Hàn Kỳ Anh nắm chặt tay nắm cửa, kéo thật mạnh nhưng kết quả vẫn vậy. Bỗng dưng, cô cảm thấy hơi ấm quen thuộc của anh càng lúc càng gần, vừa quay lại đã phải đối diện với gương mặt đê tiện của Phong Bạch Ngôn.
"Thỏ con, cô có chạy đằng trời."
"Là chủ ý của anh đúng không? Anh dám làm gì tôi, tôi sẽ hét lên."
"Ha, không phải muốn rời đi à. Mặc bộ váy kia vào cho tôi xem, xong việc cô sẽ được đi thôi."
"Anh…"
"Bất mãn thì thôi…"
Đột nhiên Phong Bạch Ngôn áp chặt cô vào cửa, hai tay chống thẳng vào tường để cản đường chạy của cô. Anh nhìn cô, phả hơi nóng vào mặt cô:
"Nếu cô không mặc, tôi không nghĩ là sẽ để yên cô ở đây mà không làm gì."
Hàn Kỳ Anh mím chặt môi bất lực.
Cái gì mà mặc với không mặc. Cho dù cô có mặc thì vẫn bị anh ta xử vì bộ váy đó quá sexy mà.
"Phong Bạch Ngôn, anh phải hứa, chỉ ngắm thôi…không được chạm vào tôi."
"Được rồi được rồi."
"Hừ…"
Hàn Kỳ Anh cầm chiếc váy lên, chạy vào phòng tắm để thay đồ. Sở Ly Nguyệt nói đúng, động tới tên ác ma này là một chuyện kinh khủng.
Một lát sau,
Cửa phòng tắm mở ra, Hàn Kỳ Anh cùng bộ váy sexy và chiếc bờm con thỏ bước ra ngoài. Bộ váy này hở hang quá mức, ngay cả khi nhìn mình trong gương cô còn cảm thấy xấu hổ.
"Thay xong rồi thì ra đây đi, đừng để tôi phải vào đó lôi cô ra ngoài."
Phong Bạch Ngôn đang ngồi ngoài phòng khách đợi cô, anh nghe thấy tiếng mở cửa nên đã nói vọng vào. Hàn Kỳ Anh siết chặt hai tay, mở cửa bước ra phòng khách. Cô cảm thấy hơi ngại, tay cứ kéo váy xuống để che chân.
"Tôi…tôi mặc rồi đây."
Phong Bạch Ngôn chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm, không biết anh ta thay nó từ lúc nào. Anh ngồi chễm chệ trên ghế sofa, nhìn cô với bộ dạng thích thú. Đột nhiên, anh vỗ tay xuống mặt ghế, gọi cô tới:
"Lại đây!"
"Anh đã hứa là chỉ ngắm thôi mà."
"Bảo lại đây thì lại đây. Cô đang làm tôi bực mình đấy."
Hàn Kỳ Anh khúm núm đi tới. Cô chỉ sợ chiếc váy này làm mình lộ hàng, chiếc bờm con thỏ có hai cái tai dài cứ vung vẩy theo bước chân của cô. Nhìn cô lúc đó, giống y hệt một chú thỏ con quyến rũ.
Ơ…
Bịch!
Phong Bạch Ngôn đột ngột kéo cô đè xuống ghế sofa. Anh giữ lấy hai tay cô, hạ thân xuống giữ chặt cô ở bên dưới.
"Aaa, Phong Bạch Ngôn, anh là kẻ không giữ lời hứa."
"Cô có thấy có con sói nào nhìn thấy thỏ con mà không tấn công không?"
"Hả?"
Lúc này Hàn Kỳ Anh mới để ý, trên đầu của Phong Bạch Ngôn có đeo một cái bờm tai sói. Trời đất! Tên biến thái này chuẩn bị cả cái này luôn sao?
"Thả tôi ra, nếu anh dám làm bậy…tôi sẽ cắn anh."
"Hàn Kỳ Anh. Tôi hỏi cô lần nữa, cô…có muốn làm người phụ nữ của tôi không?"
Cái gì?
Lại là chuyện này nữa sao?
Hàn Kỳ Anh đang muốn thoát khỏi anh còn không được, ai mà thèm làm người phụ nữ của anh chứ.
"Tôi đã nói là không rồi mà."
"Tại sao?"
"Chả sao cả."
"Tôi đẹp trai, nhiều tiền, thân hình tuyệt phẩm, có chỗ nào không vừa ý cô không?"
/Haha, chính những điều đó làm tôi không vừa ý đó đại ác ma./
Hàn Kỳ Anh né tránh ánh mắt của anh, cô quay mặt đi lúng túng:
"Ờ thì…chỉ là…tôi không muốn làm cái chuyện đó với anh thôi. Anh là nhị thiếu gia họ Phong cao quý, tôi sao xứng với anh cơ chứ? Haha…"
Không gian im lặng một lát.
Phong Bạch Ngôn không phải là đang giận đấy chứ?
Hàn Kỳ Anh từ từ quay mặt lại, cô thấy mặt mày anh tối sầm, ủ rũ. Chỉ là một câu từ chối thôi, chắc sẽ không làm Phong Bạch Ngôn cao cao tại thượng giận chứ?
"Hàn Kỳ Anh, hay là cô…chê kỹ năng giường chiếu của tôi?"
"Hả? Cái đó thì…ưm."
Đột nhiên Phong Bạch Ngôn cúi xuống hôn chặt lấy môi cô. Cô còn chưa nói hết mà, lỡ anh hiểu lầm ý cô thì sao đây?
"Ưm…ư…"
/Trời ơi, ai dám chê kỹ năng giường chiếu của anh chứ? Phong Bạch Ngôn, trong chuyện đó anh mà là thứ hai thì còn ai là thứ nhất?/
Càng lúc lực siết của anh càng chặt. Ngón tay của anh đan vào ngón tay cô, chúng siết chặt lấy nhau. Hai thân thể quấn quýt trên ghế sofa, nồng nàn chìm đắm trong nụ hôn lãng mạn ấy.
Kì lạ là Hàn Kỳ Anh lại không giãy giụa. Cô bị sao thế này? Cô đang cố hưởng thụ nụ hôn ấy sao?