Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 19: CÔ ẤY VẪN QUAN TÂM ĐẾN TÔI




Lý Phàm bình tĩnh nhìn Vinh Bân, lãnh đạm mở miệng nói: “Chủ tịch Vinh, tôi làm như vậy ông không có ý kiến gì chứ?”



Vinh Bân lúc này nào dám nói nửa chữ không, liếc nhìn con trai đang kêu rên trên mặt đất, nói: “Đó là nó bị trừng phạt đúng tội, ngài Lý trừng trị nó như vậy rất đúng với ý của tôi.”



Con trai bị phế, người làm cha lại còn nói rất đúng ý ông ta.



Sở Trung Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, đã sớm biết thân phận của ngài Lý này không hề tầm thường nhưng giờ phút này vẫn còn cảm thấy sửng sốt!



Vinh Bân là chủ tịch tập đoàn Vinh Khang, bác của ông ta chính là Vinh Xương Hòa đấy!



Nhân mạch và địa vị của ông ta cao hơn!



Người như vậy dù nói câu nào thì người như Sở Trung Thiên cũng bị rơi từ trên mây xuống dưới đất.



Không thấy Đàm Khắc Minh còn phải cung kính đứng ở phía sau ông ta như thế kia à.



Lại nhìn Vinh Thường Uy kia, giờ phút này anh ta đang nằm trên mặt đất, che lấy hạ bộ, sắc mặt thống khổ nhìn cha mình, nghẹn ngào nói: “Ba… Báo thù cho con…”



Vẻ mặt Vinh Bân rất tức giận, khóe mắt phát lạnh, ngài Lý giữ lại mạng cho nó đã là nhận nhượng rất nhiều rồi!



“Đem cậu chủ đi ra ngoài.”



Vinh Bân lạnh lùng mở miệng nói: “Còn nữa, sau khi xử lý xong rồi thì tống nó về Kinh Đô, không cho phép nó bước chân ra khỏi Kinh Đô nửa bước, nếu như nó dám đi thì đánh gãy hai chân của nó cho tôi!”



Tùy tùng ở sau lưng Vinh Bân cúi người cung kính nói: “Vâng, thưa Chủ tịch.”



Rất nhanh, Vinh Thường Uy đã bị người ta dìu ra ngoài.



Đàm Khắc Minh đã tận mắt chứng kiến tất cả những thứ này, bây giờ còn có chút hoảng hốt, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.



Không sai, anh chính là thằng con rể bỏ đi kia của nhà họ Cố!



Lúc trước, khi ông cụ nhà họ Cố mời mình tham gia bữa tiệc trăm ngày cho cô con gái nhỏ của nhà họ Cố đã nhìn thấy anh ta, lúc đó Lý Phàm chính là đồ bỏ đi trong miệng tất cả mọi người.



Trước kia anh ta cũng không để ý đến Lý Phàm, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này vô cùng hèn mọn.



Bây giờ xem ra, tất cả mọi người đã hiểu lầm!



Một lát sau, Đàm Khắc Minh duỗi hai tay ra, ý cười đầy mặt nghênh đón, nói: “Xin chào ngài Lý, tôi là Đàm Khắc Minh.”



Đó là một cơ hội!





Đàm Khắc Minh là người trong giới nên đương nhiên biết rõ, người có thể khiến Vinh Bân tôn kính như vậy nhất định là hạng người có xuất thân không thể tưởng tượng được.



Lý Phàm chần chờ nhìn Đàm Khắc Minh, lạnh nhạt vươn tay ra, nói: “Lý Phàm.”



Quả nhiên là anh ta!



Tiếp theo, Vinh Bân bảo tùy tùng lấy ra một phần hợp đồng, cung kính đưa cho Lý Phàm nói: “Ngài Lý, đây là hợp đồng ngài cần, chỉ cần cô Cố ký tên là được rồi.”



Lý Phàm nhìn cũng không buồn nhìn, nói: “Đêm mai nhà họ Cố tổ chức tiệc giữa năm, ông tự mình đưa tới đi.”



Vinh Bân là người hiểu chuyện, trong chớp mắt đã hiểu ý của Lý Phàm.



Sau đêm đó, ông ta từng cho người xâm nhập nghe ngóng tình hình nhà họ Cố, phát hiện ra Họa Y ở nhà họ Cố rất không được chào đón, mà nguyên nhân phần lớn chính là đến từ Lý Phàm.



Lý Phàm ở nhà họ Cố, thậm chí là ở Hán Thành đều nổi tiếng là đồ bỏ đi ăn bám.



Vinh Bân vô cùng không hiểu, rõ ràng ngài Lý rất có thực lực và bối cảnh nhưng tại sao lại phải hành động thấp kém như vậy.



Nhưng ông ta cũng không dám hỏi nhiều, gật đầu đáp: “Vâng, ngài Lý cứ yên tâm, tối mai tôi nhất định sẽ sắp xếp thỏa đáng.”



Ngài Lý làm như thế, đơn giản chính là muốn Họa Y ở trong bữa tiệc giữa năm đêm mai trở nên nổi tiếng, để ông cụ Cố coi trọng cô hơn.



Cái này đơn giản.



Lý Phàm không nói thêm gì nữa, dẫn đầu đi ra khỏi câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, đám người Vinh Bân đi theo phía sau, ngay cả Đàm Khắc Minh cũng phải kính cẩn đứng sang một bên.



Ra cửa, Lý Phàm quay đầu lại nhìn câu lạc bộ Bách Lệ Nhân này một chút rồi nói với Sở Trung Thiên: “Tôi không thích chỗ này, san bằng đi.”



“Rõ!”



Sở Trung Thiên lập tức cung kính đáp, sau một cuộc điện thoại, năm chiếc xe ủi đất và xe nâng trùng trùng điệp điệp đi tới!



Ầm ầm!



Câu lạc bộ Bách Lệ Nhân là một trong những tòa nhà mang tính biểu tượng của Hán Thành vậy mà trong nháy mắt đã hóa thành phế tích, bị san thành một bãi đất bằng!



Một màn này trong nháy mắt cũng đã gây nên tiếng vang và chấn động rất lớn ở Hán Thành!



Có người còn quay video lại hiện trường, bóng lưng Lý Phàm cũng ở trong đó.




Ngay trong lúc mọi người ở Hán Thành nghị luận ầm ĩ, Đàm Khắc Minh đã ra lệnh cho các Đài truyền hình có liên quan đưa ra lời hồi đáp, Hầu Nguyên Dũng dính líu tới nhiều tội danh nên đã bị bắt giữ theo pháp luật.



Câu lạc bộ Bách Lệ Nhân cũng bị tra ra nhiều giao dịch không hợp pháp, bị niêm phong.



Mà hiện trường, cậu chủ Vinh Thường Uy của tập đoàn Vinh Khang bởi vì bị thương ngoài ý muốn nên đã được đưa vào bệnh viện chữa trị khẩn cấp.



Tóm lại, tất cả những lời đồn nhảm đã được kiểm soát.



Về danh tính của Lý Phàm thì không hề tiết lộ bất kỳ cái gì với bên ngoài.



Công ty dược phẩm Vân Sinh nhà họ Cố.



Cố Tuấn Hào và Cố Bội Sam giờ phút này đang trốn ở trong văn phòng không dám thở mạnh, xem video lưu truyền trên internet đều cảm thấy rất kinh hãi!



Câu lạc bộ Bách Lệ Nhân đã bị san bằng!



Vinh Thường Uy cũng bị thương!



Sao có thể trùng hợp như vậy?



“Cố Tuấn Hào, anh xem, bóng lưng này có giống Lý Phàm không?” Cố Bội Sam xem đi xem lại đoạn video kia, có một bóng lưng trong đó khiến cô ta rất là nghi ngờ.



Cố Tuấn Hào nhìn mấy lần, lông mày nhíu lại thành một đám, nói: “Không thể nào, sao tên bỏ đi Lý Phàm kia có thể xuất hiện ở chỗ này chứ?”



“Vậy anh nói xem, vì sao câu lạc bộ Bách Lệ Nhân lại đột nhiên bị phá hủy, mà cả cậu Vinh cũng bị thương.” Cố Bội Sam thấy rất khó hiểu.




“Ý em là gì? Tất cả những chuyện này đều là do Lý Phàm gây ra á? Tuyệt đối không thể nào! Anh ta chính là một tên ăn bám bỏ đi, có lẽ chuyện này chỉ là trùng hợp thôi!”



Cố Tuấn Hào không tin.



Cố Bội Sam cũng không còn xoắn xuýt, sau đó mở miệng hỏi: “Tối mai là tiệc giữa năm rồi, anh định làm như thế nào?”



Cố Tuấn Hào cười lạnh hai tiếng, kiêu ngạo, nói: “Đương nhiên là đuổi cô ta ra khỏi công ty của nhà họ Cố ở ngay trước mặt mọi người rồi!”



Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cũng đã quên mất chuyện của câu lạc bộ Bách Lệ Nhân.



Có lẽ, chuyện đó đúng là như tin tức đã nói.



Bên này, Lý Phàm chạy tới bệnh viện thấy Cố Họa Y đang nằm trên giường bệnh, bây giờ cơ thể cô hơi suy yếu, nhìn thấy Lý Phàm đến thì lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác, len lén lau đi nước mắt nơi khóe mắt: “Anh tới đây làm gì?”




Lý Phàm cười cười, đi tới ngồi xuống gọt táo cho cô, nói: “Tới chăm sóc vợ của mình chứ làm gì.”



Cố Họa Y bật cười một tiếng, sau đó xoay mặt lại, hỏi: “Anh có bị sao không? Vừa rồi em xem TV thấy câu lạc bộ kia bị chấn chỉnh rồi, cậu Vinh cũng bị thương, anh thì sao?”



Lý Phàm lắc đầu, anh tỉ mỉ cắt quả táo thành từng miếng nhỏ rồi đưa cho Họa Y: “Anh không sao, lúc anh tới đó tình cờ nhìn thấy người đến điều tra nên anh lập tức đem em ra ngoài.”



Cố Họa Y nhíu mày, không biết Lý Phàm nói thật hay không.



“Vậy, anh không làm gì cậu Vinh kia đấy chứ?” Họa Y lo lắng hỏi.



Dù sao đối phương cũng là cậu chủ của tập đoàn Vinh Khang, nếu như đắc tội với anh ta thì sự hợp tác giữa công ty dược phẩm Vân Sinh và tập đoàn Vinh Khang sẽ hoàn toàn hỏng.



Chức vị Tổng thanh tra của cô cũng sẽ không còn.



“Có.” Lý Phàm thành thật trả lời.



Họa Y bị dọa, mắt mở thật to, vội la lên: “Anh đã làm gì anh ta rồi? Trời ơi, sao anh lại ra tay với anh ta, anh ta là cậu chủ của tập đoàn Vinh Khang đấy. Làm sao bây giờ, lần này em đàm phán hợp tác với bọn họ chắc chắn không thành rồi. Còn cả anh nữa, anh đánh người ta thì chắc chắn cậu Vinh kia sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”



Cố Họa Y tỏ ra vô cùng sốt ruột, trên trán đổ mồ hôi.



Lý Phàm ôn nhu cười một tiếng rồi nhét một miếng táo vào trong miệng Họa Cố Y, nói: “Được rồi, lừa em đấy, anh không làm gì anh ta đâu, anh cũng không ngốc như vậy nhưng anh ta làm như thế với em anh thật sự rất muốn giết chết anh ta.”



Họa Y nghe xong, trong lòng thở phào một hơi, sau đó khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ nắm lấy ga giường, nói: “Xin lỗi anh, là em không tốt, tôi không nên…”



Lý Phàm cắt ngang lời Họa Y, nói: “Đừng suy nghĩ nữa, em nghỉ ngơi thật tốt đi, tối mai tổ chức tiệc giữa năm rồi.”



Nhắc tới tiệc giữa năm, Cố Họa Y hơi ngẩn người và thất vọng, lầu bầu nói: “Làm sao bây giờ, em chưa đàm phán được với tập đoàn Vinh Khang nữa, bữa tiếc tối mai chắc chắn mấy người Cố Tuấn Hào sẽ chế giễu em.”



“Đừng lo lắng, tất cả vẫn có anh ở đây.” Lúc này Lý Phàm trịnh trọng nói.



Cố Họa Y quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn Lý Phàm, cô nhìn thấy cảm giác an toàn trước nay chưa từng có ở trong ánh mắt của anh.



Đây là người chồng luôn phải chịu uất ức kia của cô sao?



“Lời này của anh có ý gì?” Cố Họa Y khẽ nhếch miệng nhỏ lên, có chút nghi ngờ.



“Anh đã giúp em bàn xong chuyện hợp tác với tập đoàn Vinh Khang rồi.” Lý Phàm nói.