Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 18: ĐÂY VẪN LÀ TÊN VÔ DỤNG




Vinh Bân lúc này đi ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn Vinh Khang, trước cửa đỗ một chiếc Bentley màu đen, bên cạnh có mười mấy vệ sĩ mặc vest đen mặt mày nghiêm nghị.



Nếu như bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất bàng hoàng!



Chủ tịch Vinh Bân của tập đoàn Vinh Khang, ra khỏi cửa rồi!



Bao nhiêu người mong gặp mặt chủ tịch Vinh của tập đoàn Vinh Khanh ở Hán Thành, đều bị từ chối.



Bây giờ, ông ta vậy mà đích thân ra ngoài gặp.



“Ba?”



Vinh Thường Uy lúc này ngây người, nghe tiếng trong điện thoại, là ba của anh ta không sai.



Chuyện gì thế này?



“Thường Uy? Chuyện gì thế, con sao lại có điện thoại của cậu Lý?” Đầu dây bên kia, Vinh Bân cũng sửng sốt, thanh điệu trở nên cao hơn.



“Thằng nhóc chết tiệt này chọc con, con muốn giết chết cậu ta!” Vinh Thường Uy ngước mắt, sắc mặt ác độc nhìn Lý Phàm sắc mặt thản nhiên đó, vẻ mặt tức tối.



Chắc chắn là trùng hợp, ba của anh ta sao lại biết tên khốn này được.



Hơn nữa, còn tôn kính như thế!



Không thể nào!



“Hỗn láo! Ai cho phép con vô lễ với cậu Lý hả, đưa điện thoại cho cậu Lý mau!” Vinh Bân tức giận quát tháo, trong lòng vô cùng bàng hoàng, lẽ nào thằng con trời đánh chọc phải cậu Lý rồi?



Vinh Bân biết rất rõ bản chất của con trai mình, không ham học hỏi, chơi bời lêu lỏng, đã gây cho ông ta không ít phiền phức!



Nếu như chọc giận cậu Lý, vậy nhà họ Vinh xong đời rồi!



“Ba…” Vinh Thường Uy rất không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ném điện thoại cho Lý Phàm, lạnh lùng nói: “Cậu được đấy, vậy mà có số điện thoại của ba tôi, nhưng, điều đó cũng không thay đổi được cái gì cả!”



Lý Phàm không có nói chuyện, nhẹ nhàng đặt Cố Họa Y sang một bên, sau đó cầm điện thoại, ánh mắt lạnh nhạt nói: “Vinh Bân? Tôi không có thời gian nói nhảm với ông, con trai của ông không cho tôi đi, chỉ cho ông một cơ hội!”



Ngữ khí lạnh băng, mang theo sát ý.



Vinh Binh không phải đồ ngốc, tự nhiên nghe ra được, vội cúi người nói: “Vâng vâng vâng, cậu Lý, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, cậu đưa điện thoại lại cho nghiệt tử đó, tôi nói chuyện với nó.”



Lý Phàm gật đầu, ném điện thoại cho Vinh Thường Uy.



Vinh Thường Uy lúc này vô cùng tức tối, bỗng vỗ bàn gào lên: “Con mẹ mày hù dọa tôi à? Còn chỉ có một cơ hội, tôi thấy cậu còn cái mạng chó này không, Hầu Nguyên Dũng, động thủ của bản thiếu!”



Vinh Thường Uy trong nháy mắt gào lên, từ trong chiếc điện thoại ném ở sô pha truyền đến một giọng nói giận dữ mang đầy sự trách mắng: “Vinh Thường Uy! Con hỗn láo! Ba bây giờ có phải không quản được con nữa rồi không hả!”



Ba… tức giận rồi.



Mắt của Vinh Thường Uy nheo lại, cả thân dọa run như cầy sấy, trán toát mồ hôi lạnh, cầm điện thoại lên: “Ba, sao thế…”



Vinh Thường Uy còn chưa từng thấy ba của anh ta nổi giận lôi đình như thế, anh ta cũng có hơi hoảng rồi, từng trận hàn khí tỏa ra từ xương.



“Còn sao thế? Con có biết con đã chọc giận ai không? Bây giờ, lập tức xin lỗi cậu Lý mau! Không nhận được sự tha thứ của cậu Lý, ba rút gân con!” Vinh Bân ở đầu dây bên kia tức điên cắt ngang lời của Vinh Thường Uy, cơn giận bay lên chín tầng mây!



Khẩu khí lạnh lùng, mang theo giọng nói ra lệnh, không cho phép Vinh Thường Uy phản bác!



Ba thật sự tức giận rồi!



“Ba… Cậu ta chỉ là một tên trai bao vô dụng, còn ra oai với con, ba kêu con đi xin lỗi loại rác rưởi này sao?” Trong lòng Vinh Thường Uy rất không phúc, ba rốt cuộc bị làm sao thế?





Hừ!



Một tiếng hừ lạnh, Vinh Bân trực tiếp chui vào trong chiếc xe Bentley, quát: “Con còn dám vô lễ! Cậu Lý nếu như là rác rưởi như lời con nói, vậy nhà họ Vinh chúng ta, ngay cả rác rưởi cũng không bằng! Bây giờ, con quỳ lạy van xin sự tha thứ của cậu Vinh, nêu không ba không có đứa con trai như con nữa!”



Vinh Thường Uy hoàn toàn sốc rồi, cơn giận không dám phát ra, con người khẽ đảo liếc nhìn Lý Phàm đang bình thản đứng đó.



Ba đây là làm thật sao!



Sao lại như thế chứ?



Thằng nhóc thối này, rốt cuộc là ai?



Vậy mà chọc ba nói ra loại lời này!



Vinh Thường Uy ngẩng đầu, mồ hôi lạnh ở góc trán rơi xuống, thấm vào vết thương trên đầu anh ta, khiến anh ta bỗng vô cùng tỉnh táo.



Trong lòng anh ta hoảng rồi, vội chạy đến trước mặt Lý Phàm, cúi người xin lỗi: “Xin lỗi cậu Lý, là tôi sai rồi, cầu xin cậu tha thứ cho tôi, tôi vì sự lỗi mãng vừa rồi, xin lỗi anh!”



Vinh Thường Uy vừa rồi còn đòi đánh đòi giết, lúc này vậy mà khiêm nhường cúi người xin lỗi Lý Phàm như thế, khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến trợn mắt líu lưỡi!



Anh ta là cậu chủ của tập đoàn Vinh Khanh ở Hán Thành, thân phận đặc biệt, gia thế giàu có, sao lại xin lỗi Lý Phàm một tên bình thường như này!



Hầu Nguyên Dũng ngốc rồi, Bạch Tuyết Nhi cũng sốc rồi!



Hơn nữa, nghe cuộc điện vừa rồi, vậy mà là chủ tịch Vinh Bân của tập đoàn Vinh Khang đích thân gọi tới!



Ngữ khí cung kính với Lý Phàm như thế, thật sự là khó tin!



Trời ạ!



Tên Lý Phàm này rốt cuộc là ai?



Vậy mà có thể khiến nhân vật tai mắt khắp nơi sản nghiệp vô số như Vinh Bân nói chuyện như một tên đàn em.



Lúc này Hầu Nguyên Dũng, trong lòng thế giới đã sụp đổ, cậu Vinh mà anh ta dựa vào, lúc này thế mà thành khẩn sợ hãi xin lỗi người thanh niên đó.



Trong lòng anh ta sao không sợ hãi chứ? Sao không hoảng chứ?



Hầu Nguyên Dũng rùng mình, sau lưng đều là mồ hôi lạnh!



Toi rồi!



Anh ta biết rồi, bản thân đã trêu chọc sự tồn tại hoàn toàn không thể tưởng tượng tới!



Sở Trung Thiên và Tần Thiên Thiên, lúc này sớm đã giãy thoát khỏi sự trói buộc, cung kính đứng ở hai bên Lý Phàm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hầu Nguyên Dũng: “Hầu Nguyên Dũng, tôi sớm đã nói với cậu rồi, cậu Lý cậu không chọc nổi đâu!”



Bụp!



Không có bất cứ do dự nào, Hầu Nguyên Dũng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Phàm!



Đây chính là một trong bốn đại ca ngầm của Hán Thành!



Cũng là một nhân vật bá chủ một khu!



Lúc này, cứ như thế quỳ ở trước mặt Lý Phàm, dập đầu nói: “Cậu Lý, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin cậu tha cho tôi! Tôi khốn nạn, cầu xin cậu Lý giơ cao đánh khẽ!”



Lý Phàm lạnh lùng nhìn, nói với Tần Tư Hạ: “Đưa vợ tôi đến bệnh viện trước đã.”




“Vâng.” Tần Tư Hạ đáp, xoay người dẫn người rời khỏi.



Cùng lúc này, Sở Trung Thiên đã gọi một cú điện thoại, không lâu sau, bốn mươi tên côn đồ mặc vest đen xông vào câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, bao vây trong ngoài của câu lạc bộ!



Từ bên ngoài nhìn vào, mấy chục chiếc Mercedes-Benz đỗ ở cửa câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, mỗi cửa ra vào, cũng có côn đồ mặc vest đen mặt mày lạnh lùng đứng.



Mà trong phòng bao, thủ hạ của Hầu Nguyên Dũng, lúc này đều ôm đầu ngồi xổm xuống.



Lý Phàm lạnh lùng nhìn Hầu Nguyên Dũng quỳ trước mặt mình và Bạch Tuyết Nhi cả người run rẩy, lạnh lùng nói với Sở Trung Thiên: “Tôi không hy vọng nhìn thấy hai người bọn họ ở Hán Thành nữa.”



Sở Trung Thiên cung kính gật đầu: “Hiểu rồi.”



Ông ta là người trong giang hồ, tự nhiên hiểu nên làm như nào.



Một ánh mắt, mấy thủ hạ lập tức lôi Hầu Nguyên Dũng và Bạch Tuyết Nhi mặt mày xám như tro ra ngoài!



Mặc cho bọn họ kêu gào khóc lóc xin tha, nhưng mọi việc không thể cứu vãn nữa rồi.



Mà sau đó.



Ánh mắt lạnh lùng của Lý Phàm nhìn chằm chằm Vinh Thường Uy đứng ở trước mặt mình, nói: “Bây giờ, đến lượt anh.”



Chân của Vinh Thường Uy đang run, nhưng từ nhỏ quen được chiều hư, khiến anh ta trở nên ngang ngược, nặn ra nụ cười âm lãnh: “Cậu Lý, tốt xấu gì ba tôi cũng là Vinh Bân, cậu lại quen biết với ba tôi, làm việc chừa lại một đường, cùng lắm thì tôi xin lỗi cả vợ cậu, sau này ở Hán Thành, tôi gặp cậu sẽ đi đường vòng, như thế nào?”



Vinh Thường Uy cũng sợ.



Không ngờ Hầu Nguyên Dũng cũng bị lôi xuống rồi!



“Làm việc chừa lại một đường sao?”



Lý Phàm cười lạnh: “Tôi đã từng thế, trên thế giới này, không có ai có thể bắt nạt cô ấy, cho dù là ông trời, tôi cũng phải khiến ông ta phải trả giá!”



Vinh Thường Uy vừa nghe, ánh mắt lạnh lẽo, ý cười trên mặt mau chóng trở lạnh, trầm giọng hói: “Vậy cậu muốn như thế nào? Phế tôi hay giết tôi?”



Lý Phàm giơ tay, khẽ búng tay.



Sở Trung Thiên lập tức cúi người ở bên cạnh Lý Phàm, sau đó anh mở miệng: “Đi chuẩn bị 15 tỷ.”




Sở Trung Thiên không có chần chừ, lập tức xoay người đi ra khỏi phòng bao, đích thân lấy tới 15 tỷ, hai chiếc túi đen, trực tiếp ném dưới chân của Vinh Thường Uy.



Tròn 15 tỷ!



Vinh Thường Uy bây giờ trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, khóe miệng giật giật: “Cậu Lý, cậu đây là làm cái gì?”



Lẽ nào cậu ta muốn bồi thường tiền tổn thất tinh thần của mình, chỉ chuyện này?



Xem ra, cậu ta cũng không dám làm gì mình cả.



Vinh Thường Uy vừa nghĩ như thế, vừa muốn ngồi xuống, lại bị một câu tiếp theo của Lý Phàm dọa ngây ra ở đó!



“Tiền này, mua ‘cái chân thứ ba’ của anh!” Lý Phàm lạnh lùng nói.



Lời vừa dứt, người của Sở Trung Thiên, trực tiếp bước tới đè Vinh Thường Uy xuống dưới đất, lột quần ngoài của anh ta ra, chỉ chừa lại quần sịp, mặc anh ta giãy giụa, cũng không có tác dụng gì!



Trong nháy mắt, sắc mặt Vinh Thường Uy trắng bệch, rất kinh hoàng trợn mắt gào lên với Lý Phàm: “Cậu không thể làm như thế! Tôi là Vinh Thường Uy, ba tôi là Vinh Bân, ông nội lớn của tôi là Vinh Xương Hòa!”



Anh ta kêu gào, nhưng sắc mặt của Lý Phàm không thay đổi.




Sở Trung Thiên biết, trực tiếp từ bên cạnh cầm lấy một cây gậy bóng chày, hướng vào nơi đó của Vinh Thường Uy mà đập xuống!



“Á!”



Một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng trong nháy mắt vang vọng khắp phòng bao!



Sắc mặt của Vinh Thường Uy trong nháy mắt trở thành heo bị cắt tiết, cả người co quắp, ôm thân dưới, gân xanh trên mặt nổi lên, một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể rên rỉ.



Phế rồi!



Kiếp này của anh ta đều không thể chạm vào phụ nữ nữa rồi.



Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với anh ta.



Cùng lúc đó, một chiếc Bentley phi tới, đằng sau có mấy chiếc Audi A6L đi theo, dừng ở trước cửa câu lạc bộ Bách Lệ Nhân.



Vinh Bân dẫn người tới, khẩn trương từ trên xe bước xuống, đi theo đằng sau là lãnh đạo thành phố!



Đối với thương nhân lớn như Vinh Bân, phương diện liên quan tới Hán Thành, thì luôn được chú ý!



Đây là nhân vật quan trọng thu hút vốn đầu tư, Đàm Khắc Minh bắt buộc phải chiếu cố tận tình, ông ta vội dẫn theo thư ký, đuổi theo Vinh Bân ở trước mắt, nói: “Chủ tịch Vinh, ông chậm chút.”



Đàm Khắc Minh rất nghi hoặc, thương nhân lớn như Vinh Bân, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến ông ta hốt hoảng như thế.



Vinh Bân bây giờ gấp chết đi được, thằng con trời đánh không thể tiếp tục phạm sai nữa!



Ở cửa câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, mười mấy tên côn đồ mặc vest đen, nghiêm nghị đứng đó, trực tiếp cản Vinh Bân và Đàm Khắc Minh lại, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, nơi này đã đóng cửa.”



Vinh Bân nhíu mày, vừa muốn mở miệng, Đàm Khắc Minh ở bên cạnh đứng ra, quát: “Phản rồi! Ai dám đóng cửa trước mí mắt của tôi!”



Những người đó vừa nhìn, bỗng bị dọa cho cra người run rẩy: “Thị trưởng Đàm… Đàm tổng.”



Trời ạ!



Đàm Khắc Minh sao lại tới rồi?



Ông ta chính là người có quyền phát ngôn nhất Hán Thành!



Người bên cạnh ông ta là ai, vậy mà khiến Đàm Khắc Minh đích thân đi cùng!



Rất nhanh, những người đó tản ra, cúi người cung kính mời Đàm Khắc Minh và Vinh Bân đi vào.



Đám người Vinh Bân vội vàng đi vào phòng bao thì nhìn thấy Vinh Thường Uy quằn quại trên đất.



Nhưng, Vinh Bân cũng không có liếc nhìn chính diện, mà đi thẳng đến trước Lý Phàm, cúi người cung kính nói: “Cậu Lý, xin lỗi, cậu không sao thì quá tốt rồi.”



Đàm Khắc Minh đi theo đằng sau, lúc này nhìn thấy một màn này, cả người đều sững ra!



Trong lòng vô cùng chấn động!



Vinh… Vinh Bân vậy mà cúi đầu xin lỗi một cậu thanh niên!



Hơn nữa, cậu thanh niên này, ông ta còn có chút ấn tượng.



Đây không phải là cậu con rể phế vật của nhà họ Cố đó hay sao…