Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 1017: Diễn Hỏng Rổi




Nghe vậy, mấy người Vương Ngọc đều trở nên yên lặng, bọn họ đều rất bất ngờ về điều này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin là thật.



Nhìn thấy Sở Trung Thiên, Lý Phàm lại nhớ ra, Sở Trung Thiên có không ít xe, đúng lúc có thể phát huy được tác dụng.



“Anh đi làm gì thế?” Nhìn thấy hành động kỳ lạ của Lý Phàm, đám người nam thanh niên đều ngây người, lúc lâu sau cũng không hiểu được rốt cuộc Lý Phàm định làm gì.



Lý Phàm cười nói: “Tôi đi mượn xe.”

Nghe vậy, mấy người Vương Ngọc đều rất xem thường, mượn xe? Cậu là một con rể ở rể, có ai sẽ bằng lòng cho cậu mượn xe chứ?

Cảnh xuất hiện sau đó càng khiến bọn họ kinh hãi, Lý Phàm lại đi về phía Sở Trung Thiên, điều này khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ, nếu không phải tự mình chứng kiến, bọn họ cũng không thể tin vào những gì đang diễn ra.



Chuyện gì đang xảy ra thế, điều này khiến bọn họ rất ngạc nhiên, bọn họ dụi dụi mắt, tưởng là mình nhìn lầm nữa đấy.



Nhất là nam thanh niên, anh ta tỏ vẻ khinh thường nhất, anh ta còn tưởng Lý Phàm đi tìm ai mượn xe cơ, cuối cùng tìm ai không tìm lại đi tìm Sở Trung Thiên.





Anh ta cũng hoài nghi có phải đầu óc Lý Phàm bị úng nước hay không, anh ta biết Sở Trung Thiên là ai, Sở Trung Thiên thế nhưng là người có máu mặt ở Hán Thành, thế mà đối phương lại đi tìm Sở Trung Thiên mượn xe, như vậy chẳng phải đầu óc có vấn đề sao?

Dường như anh ta đã nhìn thấy cảnh Lý Phàm bị vệ sĩ bên cạnh Sở Trung Thiên đuổi ra ngoài, nghĩ đến cảnh đó, anh ta không khỏi cảm thấy xấu hổ cho Lý Phàm.



“Con rể nhà chị làm sao thế, có phải nơi này có vấn đề hay không?” Vương Ngọc vừa nói, vừa cố ý chỉ vào đầu mình một chút.



Nghe vậy, Cố Họa Y không chịu nổi nữa, khẽ nói với Vương Ngọc: “Đầu óc bà mới có vấn đề ấy.”

Vương Ngọc vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng vì duy trì dáng vẻ “cao quý” của mình, bà ta đành nhịn xuống, giả vờ như không thèm so đo.



Vương Cẩn Mai cũng hoang mang, vở kịch vốn rất tốt, nhưng bây giờ toàn bộ đã diễn hỏng rồi, bà ta không biết rốt cuộc Lý Phàm định làm gì, lại có thể liều lĩnh như thế.



Bà ta nghĩ một lúc lâu mà vẫn không hiểu được, bà ta cho rằng ở trong đó chắc chắn có vấn đề.



Khi mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng xem trò cười của Lý Phàm, bao gồm cả một số người qua đường, cũng đều cho rằng Lý Phàm đang tìm cái chết.



Lý Phàm vừa đi tới thì đã có người cản anh lại.



Bắt lấy cơ hội này, nam thanh niên lập tức giễu cợt nói: “Ha ha, tôi đã biết tên này chắc chắn không được, đây không phải bị đuổi ra ngoài rồi.”

Lý Phàm gọi Sở Trung Thiên một tiếng, Sở Trung Thiên nhìn lại, nghe thấy âm thanh này rất quen thuộc, ông ta gãi đầu, điều này không đúng lắm, hôm nay không thể trùng hợp gặp được anh Lý như thế chứ.



Ông ta bất giác quay đầu lại, quả nhiên đúng là Lý Phàm đang gọi mình.



Cùng lúc, anh Bưu cũng đã nhìn thấy Lý Phàm, vừa nhìn thấy Lý Phàm bị người ta ngăn cản, sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống.



Sắc mặt Sở Trung Thiên cũng trở nên u ám như sắp chảy mực.





Anh Bưu nổi giận đùng đùng đi tới, mấy người Vương Ngọc đã nghĩ đến cảnh Lý Phàm sắp bị đánh, bọn họ chẳng những không tiến lên ngăn lại, mà đều dáng vẻ xem náo nhiệt, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.



Nhưng cảnh tiếp theo khiến bọn họ sợ ngây người, bọn họ không hề ngờ người mà anh Bưu đánh không phải Lý Phàm, mà là tên đàn em đang chặn Lý Phàm lại.



Anh Bưu lập tức tát cho tên đàn em đang chặn Lý Phàm ba tát, mọi người đều nghe rất rõ ràng.



Tên đàn em đó bụm mặt, rất mờ mịt, cảm giác những gì đang xảy ra không hề giống mình tưởng tượng.



Xảy ra chuyện gì vậy?

Anh Bưu lạnh giọng quát: “Anh Lý là người cậu có thể cản lại sao? Anh Lý là khách của ông chủ chúng ta, dù gì cậu cũng đã đi theo ông chủ nhiều năm như vậy, mà một chút năng lực phân biệt cũng không có.”

Tên đàn em đó vô tội nói: “Tôi chỉ mới được nghe nói, nhưng chưa từng được gặp.”

“Cậu còn dám mạnh miệng?” Anh Bưu chuẩn bị tiếp tục giơ tay lên.



Lý Phàm thản nhiên nói: “Được rồi, cậu ta không biết thì không biết thôi, anh lớn tiếng như thế làm gì, mọi người đều biết thân phận của tôi rồi đấy.”

Nghe Lý Phàm nói đùa như vậy, anh Bưu gãi đầu, bật cười lớn, sau đó tức giận nhìn thoáng qua tên đàn em đó: “Hừ, còn không nói cảm ơn anh Lý à?”

“Cảm ơn anh Lý, tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, xin anh đừng tức giận, tha cho tôi đi.” Tên đàn em đó cúi gập người xin lỗi Lý Phàm, thái độ muốn bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn.



Mấy người Vương Ngọc trợn tròn mắt, chuyện gì đang xảy ra thế, điều này không giống với tưởng tượng của bọn họ lắm, bọn họ còn nghĩ là Lý Phàm sẽ bị đánh cho ngấp ngoải, ai ngờ, Lý Phàm chẳng những không bị đánh, mà còn được gọi là anh Lý.



Mặt nam thanh nhiên đỏ bừng, cảm thấy rất mất mặt, nhưng trong lòng vẫn lầm bầm điều này không thể là thật.




Không chỉ đám Vương Ngọc sững sờ, ngay cả Vương Cẩn Mai cũng trợn tròn mắt, bà ta không biết chuyện gì đã xảy ra, bà ta lập tức lấy lại thể diện: “Mọi người đừng quá lo lắng, con rể tôi bối cảnh lớn, nó thế nhưng là bạn tốt của ngài Thiên đấy.”

Dù mấy lời này là do bà ta bịa ra, nhưng mà bà ta lại đoán đúng rồi.



Vẻ mặt Vương Ngọc vô cùng xấu hổ, bà ta vốn muốn xem trò cười, ai ngờ, lại nhìn thấy đối phương ngầu như vậy, điều này khiến bà ta hết sức bất ngờ.





Mà lúc này, Sở Trung Thiên cười hì hì đi tới nghênh đón, nhìn thấy cảnh này, mọi người đều bắt đầu hoài nghi đôi mắt mình, Sở Trung Thiên, nhân vật lớn trong truyền thuyết lại có thể khách sáo với một người bình thường như Lý Phàm như thế, thế này thì quá mức rồi.



“Anh Lý, thật là trùng hợp, sao anh lại tới đây.” Sở Trung Thiên bật cười lớn nói.



Lý Phàm thở dài nói: “Tôi tới đây đón người, nhưng xe lại không đủ.”

Nghe vậy, Sở Trung Thiên đã hiểu ngay ý của đối phương, ông ta nói với anh Bưu: “Đưa chìa khóa chiếc Lincoln của tôi cho anh Lý.”

Anh Bưu lập tức móc chìa khoá ra, đưa cho Lý Phàm.



Mọi người đều sợ ngây người, bọn họ đều hâm mộ Lý Phàm mặt mũi quá lớn, lại có thể ngay ở đây mượn xe Sở Trung Thiên.



“Xong việc anh đến lấy xe nhé.” Lý Phàm cười nói.



Nhưng Sở Trung Thiên lại vung tay lên nói: “Anh Lý, anh thế này là khách sáo với tôi rồi, xe này đâu có là gì với anh, anh trả lại tôi như vậy có phải xem thường tôi hay không?”

Lý Phàm hơi sững sờ, nhìn thấy dáng vẻ hào phóng đó của đối phương, ít nhiều anh cũng cảm thấy ngượng ngùng, anh đưa cho đối phương một điếu thuốc, hai người cùng hút thuốc nói chuyện.



Mấy người Vương Ngọc hít sâu một hơi, những lời vừa rồi bọn họ nghe rất rõ, chiếc xe con Lincoln hơn ba tỷ, cứ như vậy nói đưa liền đưa, quá nể mặt rồi.



Nhất là nam thanh niên, lúc lâu sau, anh ta vẫn không hiểu được sao quan hệ giữa Lý Phàm và Sở Trung Thiên lại khắng khít như thế.



Lý Phàm nói với anh Bưu: “Đây chìa khoá xe đua của tôi, anh cho người lái xe về nhà đi.”

“Được.” Anh Bưu lập tức sắp xếp người làm theo..