Lý Phàm cũng chẳng thèm nhiều lời, nhưng cũng tốt, đối phương không sao là được rồi.
Anh lập tức rời khỏi phòng, không dông dài với Trương Đức Võ quá nhiều.
Dù hôm nay anh có nói ra, có lẽ sẽ khiến đối phương ác mộng cả đêm, mà lúc này anh đã giải quyết hết đám sát thủ đó rồi.
Không thể không nói, mấy tên sát thủ này đúng là có quy củ, lại cùng nhau xông tới, Lý Phàm nhất định phải ngăn chuyện này xảy ra mới được.
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh lại, Trương Đức Võ mới nhớ tới chuyện này, ông ta vô thức đi tìm Lý Phàm hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn dáng vẻ mơ hồ đó của Trương Đức Võ, Lý Phàm chả còn gì để nói, anh cũng chẳng biết nên nói với đối phương cái gì, nên anh nhanh chóng kể hết tất cả chuyện xảy ra ngày hôm qua cho ông ta nghe.
Sau khi biết đêm qua thiếu chút nữa mình đã toi đời, Trương Đức Võ không bình tĩnh được nữa, ông ta hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy rất bất ngờ, cả người ngây ra, cảm thấy khó tin.
Ông ta day day cái trán, bắt đầu cảm thấy sụp đổ, sau khi biết mình sống sót, ông ta bất giác cảm kích Lý Phàm, nếu như không phải đối phương ra tay giúp đỡ thì ông ta đã chết chắc rồi.
Thật ra có đánh chết ông ta cũng không nghĩ tới, trước kia ông ta cứ luôn đối nghịch với Lý Phàm, nhưng mà đối phương vẫn không hề từ chối mình, điều này khiến ông ta rất bất ngờ.
Ông ta cảm thấy tất cả những điều này đều quá ảo rồi, bây giờ, ông ta cảm thấy hết sức cảm kích Lý Phàm.
Lý Phàm hiểu suy nghĩ của Trương Đức Võ, nhưng vào lúc này, anh cũng chẳng buồn giải thích.
Trương Đức Võ không sao là tốt rồi, mà đúng lúc này, Vương Cẩn Mai vội vã từ trên tầng đi xuống, nói: “Chúng ta lập tức lên đường thôi.”
Mấy người Lý Phàm lập tức cùng nhau tiến đến, mặc dù chiếc xe này của anh không phải xe thể thao, nhưng có thể nói là cực phẩm trong xe đua, dư sức giữ thể diện.
Khi đến nơi, người nhà mẹ đẻ Vương Cẩn Mai từ nhà ga đi xuống.
Vương Ngọc, em gái Vương Cẩn Mai nói với những người khác: “Lát nữa, đừng làm tôi mất mặt, hãy để lộ hết tất cả nhãn hiệu của mình ra cho tôi, đến lúc đó hãy nói chúng ta đã sống tốt cỡ nào.”
“Mẹ, yên tâm đi, con hiểu rõ.” Lúc này, một nam thanh niên nói ra: “Dù nhãn hiệu này đều mua từ hàng vỉa hè, nhưng chắc chắn sẽ không bị bại lộ đâu, trừ phi gặp phải chuyên gia.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Vương Ngọc hài lòng gật đầu, đây chính là thứ bà ta muốn.
Vương Cẩn Mai đang đợi người thì thấy mấy người Vương Ngọc ngạo nghễ ngẩng đầu đi tới, dường như đang tỏ ra hơn người.
Sau khi nhìn thấy em gái, Vương Cẩn Mai cười nói: “Em gái, thật sự là làm phiền mọi người từ xa đến đây.”
Vương Ngọc lại tặc lưỡi nói: “Không cần, bọn em chỉ tới đây chơi, cũng không phải đặc biệt tới thăm chị.”
Nghe vậy, khóe miêng Vương Cẩn Mai hơi co lại, bình thường đây đều lời mà bà ta nói với người khác, thế mà bây giờ, người khác lại nói với bà như vậy.
Điều này khiến bà ta cảm thấy rất không thoải mái, nhưng lúc này, bà ta cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
“Em, hãy đi sang bên này.” Vương Cẩn Mai ra dáng đàn chị, giữ lễ nói.
Sau khi đi theo, vừ đảo mắt nhìn, mấy người Vương Ngọc đã sửng sốt, nếu không phải tự mình chứng kiến, bọn họ cũng không thể tin là thật.
Bọn họ đều cảm thấy rất bất ngờ, vừa nhìn thấy xe đua, bọn họ đều ngây người, liếc nhìn nhau, lập tức có vẻ tự ti xấu hổ.
Vương Ngọc kinh ngạc nói: “Xe này thật đắt nhỉ.”
Vương Cẩn Mai gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Nhìn thấy em gái luôn kiêu ngạo cúi phải cúi đầu, bà ta không khỏi đắc ý.
Lúc này, Vương Ngọc mới ý thức được thái độ của mình có chút lạ, bà ta bất giác ho khan một tiếng: “Xe này, không phải do chị thuê chứ?”
Nghe vậy, Vương Cẩn Mai không vui, bà ta bắt đầu khoe khoang về Cố Họa Y và Lý Phàm, nói: “Xe này không phải xe thuê, mà xe của con gái và con rể chị cùng cố gắng, hơn nữa xe đua này cũng chẳng tính là gì, chỉ cần con gái và con rể chị muốn thì mua một trăm chiếc cũng không có vấn đề.”
Mấy người Vương Ngọc nghe vậy đều hít sâu một hơi, khi nhìn về phía Lý Phàm bọn họ đều tỏ vẻ khinh bỉ.
Vương Ngọc cười khẩy nói: “Chị, chị cũng đừng bốc phét, bọn em đều biết, con gái chị tìm một con rể ở rể, mà một con rể ở rể có thể có tiền đồ gì chứ?”
Vương Cẩn Mai sầm mặt lại, bà ta định phản bác nhưng lại không phản bác được, dù bà ta có chứng minh được Lý Phàm có tiền, thì vẫn không thể vứt bỏ cái danh con rể ở rể này.
Điều này khiến bà ta cảm thấy rất đau đầu, nên nhất thời không biết nên nói cái gì.
Thấy vậy, mấy người Vương Ngọc cảm thấy rất vui mừng, bọn họ ngây thơ cho là mình chiếm thượng phong, nên đều không khỏi thầm hân hoan.
Trong lòng Vương Cẩn Mai hết sức khó chịu, bà ta không nghĩ tới mình lại thua một bước.
Dù mấy người Vương Ngọc ngoài miệng đắc ý, nhưng trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái lắm, bọn họ cũng biết công ty của Cố Họa Y càng ngày càng phát triển, bọn họ đều rất hâm mộ, chỉ là không biểu hiện ra ngoài thôi.
Sau đó, một vấn đề khó xử xuất hiện, chiếc xe này chỉ có thể chở bốn người.
Mà ở đây có tất cả tám người, trừ phi kêu thêm một chiếc xe mới được.
Nắm lấy cơ hội này, Vương Ngọc lập tức giễu cợt nói: “Chà chà, mọi người chỉ có một chiếc xe thôi à, chúng tôi vậy chứ cũng có mười mấy cái xe đấy.”
Sau khi nghe thấy những lời châm chọc của hai bên, Cố Họa Y cảm thấy chẳng còn gì để nói, cô không thể nghe tiếp nữa, nên không kìm được nói: “Chỉ sợ xe của mọi người đều là xe tải nhỉ.”
Nghe vậy, mặt mấy người Vương Ngọc đều hơi đỏ lên, dáng vẻ bị nói trúng.
“Sao con gái chị lại nói như thế chứ?” Vương Ngọc có chút tức giận nói.
Vương Cẩn Mai vẫn tương đối chiều Cố Họa Y, hơn nữa mấy lời của Cố Họa Y vừa rồi đều là nói thật, còn lấy lại mặt mũi cho mình, nên tất nhiên trong lòng cảm thấy hết sức vui vẻ.
“Em cũng đừng để ý, để chị nghĩ cách một chút.” Vương Cẩn Mai nói lảng sang chuyện khác, bà ta bất giác nhìn về phía Lý Phàm, hi vọng Lý Phàm có thể nghĩ ra cách gì đó.
Lúc này, vừa hay Sở Trung Thiên phải đi ra ngoài một chuyến, vừa nhìn thấy Sở Trung Thiên, nam thanh niên không khỏi hít sâu một hơi, thốt lên kinh ngạc: “Trời ạ, tôi thật là quá may mắn rồi, lại có thể gặp được Sở Trung Thiên.
Trời đất ơi.”
Mấy người Vương Ngọc không kìm được hỏi một chút: “Ồ, chẳng lẽ ông ta là minh tinh ư?”
Nam thanh niên bĩu môi nói: “Dĩ nhiên không phải, ông ta là ông trời của Hán Thành, tiếng tăm lừng lẫy ở Hán Thành, còn oách hơn minh tinh, minh tinh căn bản không xứng xách giày cho ông ta.”.